Sư Tỷ Có Độc - Chương 13
Chương 13.
Chưa kịp đi Liên Hoa Lâu, chẳng mấy hôm sau thì ba người cũng đã rời khỏi Thanh Châu. Men theo con đường đi về phía nam, cái lạnh cắt da cắt thịt của băng thiên tuyết địa đó cuối cùng cũng tan biến đi phần nào.
Lúc này, Nguỵ Ân Bái cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như yến, dễ chịu hơn rất nhiều. Nhìn ngắm cảnh sắc non sông tươi đẹp, phồn hoa của Xa Quốc, tâm trạng của Nguỵ Ân Bái cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Ta có một thắc mắc.” Nguỵ Ân Bái giơ tay: “Ở đây… Có cho phép đồng tính thành hôn không?”
Đại sư tỷ không để ý đến cô, nhưng nỗi thất vọng và tuyệt vọng trong lòng lại càng lắng sâu.
Tiểu sư muội giờ đây đã không còn như xưa, suốt ngày nói những lời lảm nhảm, tính tình thì trở nên chua ngoa và hung hãn.
Ánh mắt mà cô nhìn đại sư tỷ chẳng khác nào nhìn một người xa lạ. Đại sư tỷ đã từng trải qua nỗi đau suýt mất đi tiểu sư muội, nhưng giờ đây, khi tiểu sư muội tỉnh lại thì cô lại bị mất trí nhớ, chẳng nhớ gì về đại sư tỷ này, chẳng nhớ gì về quá khứ giữa hai người.
Ban đầu, đại sư tỷ chưa từng có ý nghĩ nảy sinh tình cảm khác thường với tiểu sư muội, bởi nàng luôn ghi nhớ môn quy không thể vi phạm.
Nàng còn nhớ rõ cảnh tượng năm xưa khi sư phụ đưa tiểu sư muội về, cả bốn sư huynh muội, thậm chí là những tiểu tạp dịch không có tuệ căn trước đây, tất cả đều do sư phụ mang về.
Khi ấy sư phụ còn chưa trở thành người tồi tệ như bây giờ, bà không chỉ nhặt họ về mà còn nuôi dưỡng chăm chút.
Ngày đầu tiên khi tiểu sư muội được đưa về, cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, bẩn thỉu đến mức không nhận ra, gầy gò chỉ còn lại da bọc xương.
Đại sư tỷ chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ nào bẩn như vậy, ngay cả nhị sư đệ khi được mang về cũng không đến nỗi như thế, những tiểu sư đệ, tiểu sư muội sau này chỉ làm tạp dịch cũng không như vậy.
Chỉ riêng có Thanh Hoà trông như vừa được đào từ dưới đất lên, trên người, trên đầu đều đầy bùn đất không biết đã bám bao nhiêu lớp. Khi đó, Du Tử Ý đã là cô bé lớn tuổi hơn một chút, đứng cách xa vì kinh tởm: “Sư phụ, đây là thứ gì vậy?”
“Đây là thứ gì? Đây là tiểu sư muội của con đấy.” Sư phụ nắm lấy tay của đứa trẻ rồi đưa cho Du Tử Ý, nhưng Du Tử Ý không muốn nhận.
“Mau đưa sư muội đi tắm rửa sạch sẽ, sư phụ còn có việc.”
“Co không muốn.” Dư Tử Ý từ chối.
“Không được, chẳng lẽ lại để nhị sư đệ của con làm sao?” Sư phụ vừa mắng vừa nhẹ nhàng gõ lên trán nàng. Hồi đó sư phụ cũng rất dịu dàng.
Du Tử Ý đành phải nhận nhiệm vụ này. Khi ấy nàng đã tám tuổi, không biết đứa trẻ bẩn thỉu kia bao nhiêu tuổi, nhưng đứng lên cũng chỉ cao đến đầu gối nàng.
Nàng ném đứa trẻ vào thùng gỗ. Vì quá nhỏ và thấp, suýt nữa thì đứa bé bị chết đuối, Du Tử Ý phải xả bớt nước ra. Đứa trẻ dường như rất sợ nước, nắm chặt tay nàng không buông. Du Tử Ý cảm thấy ghê tởm, lại không có kiên nhẫn, nên đập tay đứa trẻ: “Buông ra, xuống dưới!”
Nhưng đứa trẻ bẩn thỉu đâu chịu buông tay, chỉ vừa trải qua việc suýt chết đuối, khóe mắt của cô đã được rửa sạch hơn một chút, lộ ra đôi mắt đen láy. Đứa trẻ bẩn thỉu lẩm bẩm trong miệng: “Mẫu thân… Mẫu thân…”
Trong lòng Du Tử Ý khẽ rục rịch, nàng cũng nhớ mẫu thân, nhưng từ trước tới giờ nàng không hề biết mẫu thân là ai hay ở đâu, từ khi có ký ức, nàng chỉ biết đến sư phụ.
“Ngoan nào, ở đây không có mẫu thân, chỉ có sư tỷ thôi…” Nàng dịu dàng nói rồi dùng nước sạch rửa mặt cho đứa trẻ bẩn thỉu. Đó là một khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ và non nớt, Du Tử Ý đã tám tuổi, nhưng đã phải rửa mặt cho đứa trẻ này năm lần mới lộ ra khuôn mặt sạch sẽ và xinh xắn.
“Con gà chết…” Đứa trẻ bẩn thỉu thậm chí còn nói không rõ lời.
“Ha ha ha~” Ngoài cửa vang lên tiếng cười của nhị sư đệ, Du Tử Ý bước tới và đá hắn một cái.
“Con gà chết… Con gà chết…” Sau khi đứa trẻ bẩn thỉu nhận ra rằng không có nguy hiểm gì, lại vui vẻ đập nước trong thùng gỗ, tạo thành những bọt nước bay tung tóe.
“Không phải là con gà chết, là sư tỷ!!! Là đại sư tỷ!!!”
Ngày hôm đó, thùng nước được thay tám lần nước sạch mới hoàn toàn tắm gội sạch được cho đứa trẻ bẩn thỉu. Khi Du Tử Ý lấy y phục sạch sẽ bọc lại cho đứa trẻ đã được tắm rửa xong, nàng không khỏi lo lắng, đứa trẻ nhỏ bé, gầy yếu như thế này liệu có thể nuôi sống được không?
Không những sống sót, mà còn lớn lên rất tốt. Sư phụ đặt tên cho tiểu sư muội là Thanh Hoà, họ cùng nhau luyện công, từ nhỏ Thanh Hoà đã thích bám theo sau lưng nàng, mỗi khi bị sư phụ trách phạt cũng đều tìm nàng, luôn kéo lấy góc áo của nàng rồi gọi “sư tỷ, sư tỷ”.
“Sư tỷ??? Sư tỷ???” Thanh Hoà đang gọi nàng. Nhìn thấy Thanh Hoà trước mắt, như một giấc mộng hão huyền, nỗi buồn từ trong lòng nàng lại trào dâng, đôi mắt đỏ hoe sắp sửa trào ra nước mắt.
“Sư tỷ sao vậy?” Nguỵ Ân Bái thấy biểu tình của nàng khác thường, đại sư tỷ vẫn luôn vội vã đi đường, nên đã dần cách xa cô và tiểu sư đệ.
“Không phải khinh công lợi hại nhất sao?” Cô và tiểu sư đệ còn đang ở phía trước châm chọc.
Tiểu sư đệ nhún vai, lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển, đôi khi y cũng chẳng thể hiểu được. Nguỵ Ân Bái cảm thấy có điều gì đó không đúng, thầm nghĩ liệu có phải sư tỷ vẫn còn giận không, đành quay lại để gọi đại sư tỷ đang đắm chìm trong hồi ức trở về thực tại.
“Có chuyện gì?” Đại sư tỷ cố gắng nén nỗi buồn trong lòng, khẽ hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta muốn xem sư tỷ có sao không? Sư tỷ thấy không khỏe sao?” Nguỵ Ân Bái lo lắng hỏi, vì đại sư tỷ trước giờ luôn mạnh mẽ, nhưng giờ đây lại có vẻ như đang chất chứa đầy tâm sự.
“Không có gì.” Đại sư tỷ vừa nói xong, liền như một cơn gió, vội vã lao lên phía trước.
Nguỵ Ân Bái gãi đầu, nữ nhân này thật là khó đoán. Đành phải kéo tiểu sư đệ cùng đi tiếp: “Đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Nguỵ Ân Bái chuyển sang cách hỏi khác: “Ý ta là, nữ với nữ có thể thành thân được không? Nam cũng vậy?”
Tiểu sư đệ nhíu mày, nhìn Nguỵ Ân Bái như thể gặp chuyện lạ: “Có gì không được?”
“Ôi mẹ ơi~ Nếu là ở thế giới kia, ta nghĩ cả đời này cũng chẳng thấy được chuyện đó, đợi đến khi ta chết cũng chưa chắc thấy được. Không ngờ có thể nhân cơ hội này nhìn thấy được một thế giới mà người đồng tính có thể thành thân.”
Nguỵ Ân Bái nghĩ về những điều bất khả thi trong thực tế, cũng như những bi kịch gây ra bởi xu hướng tính dục, lòng cô không khỏi sôi sục.
Cô nhất định phải nhân dịp này mà kết hôn ở đây mới được. Nguỵ Ân Bái mãi nghĩ tới những điều lộn xộn này, tiểu sư đệ đành phải kéo cô vội vàng đuổi theo đại sư tỷ.
Hành trình đầy gian nan, đại sư tỷ chỉ mải mê lo đi đường, còn Nguỵ Ân Bái thì có chút bối rối.
Ngày đó sư phụ cũng không nói rõ, chỉ bảo rằng cốc chủ của Quỳ Hoa Cốc có thể chữa khỏi cho cô. Nhưng chữa khỏi thế nào? Chữa khỏi rồi cô có thể nhớ lại ký ức của thân xác này không? Cô cảm giác ý của bọn họ là vậy, nhưng cô vẫn không thể quay về được, cô vẫn phải nghĩ cách để quay về.
“Ở Xa Quốc này, ai là người thông thạo…” – “đường hầm thời không?” Nguỵ Ân Bái hỏi.
Câu hỏi này không chỉ làm đại sư tỷ cạn lời, ngay cả tiểu sư đệ vốn đọc nhiều sách vở cũng không có cách nào trả lời.
“Khâm Thiên Giám?” Nguỵ Ân Bái lại dùng chút kiến thức xuyên không ít ỏi của mình mà hỏi.
“Cái này thì tất nhiên là ở trong cung.”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Nguỵ Ân Bái phấn khích kéo Tống Khả đi, nhưng bị đại sư tỷ trừng mắt nhìn: “Trong cung là nơi muội muốn vào là vào sao?”
“Chỉ là thuận miệng nói vậy thôi mà.” Nguỵ Ân Bái bẹp miệng, cũng không muốn làm đại sư tỷ giận thêm.
Hành trình dài đằng đẵng khiến Nguỵ Ân Bái chỉ ước có thể mang thêm vài quyển sách. Quyển sách cấm về tổ sư gia, cô đã đọc đi đọc lại đến ba lần: “Đúng là một câu chuyện yêu hận đầy đau khổ, một bi kịch. Nhưng vì thế mà thiết lập ra môn quy vô nhân đạo như vậy, thật là quá cố chấp.”
Hôm nay vì mãi đi đường nên không kịp tới ngôi làng gần đó, ban đêm, trời mưa to đến mức không thể tiếp tục đi. Đại sư tỷ đành tìm một hang động để dừng chân, nhóm lửa rồi vây quanh đọc sách.
Nguỵ Ân Bái lại giở quyển sách cấm ra, cảm thán mà nói. Thấy đại sư tỷ và tiểu sư đệ đều tỏ vẻ khó xử, Ngụy Ân Bá chợt nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay che nửa mặt: “Sư phụ có thể nghe thấy từ khoảng cách xa như thế này không?”