Sư Tỷ Có Độc - Chương 17
Chương 17.
Lúc Thẩm Thanh Hòa tỉnh dậy thì bản thân đã đang nằm trong bệnh viện, mọi thứ xung quanh đều vô cùng lạ lẫm, nàng ấy đảo mắt vài lần, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, đây là đâu, đây lại là đâu nữa? Là Linh Sơn sao? Nhưng một chút cũng không giống.
“Sư tỷ.” Nàng ấy muốn gọi người nhưng lại nói không ra tiếng, cái tên đó cứ ứ nghẹn trong cổ họng, một người phụ nữ trung niên thấy vậy có chút xúc động bèn đi tới nắm lấy tay nàng ấy, đôi mắt ngấn lệ gào lên: “Bái Bái, con tỉnh rồi? Cuối cùng con cũng tỉnh rồi? Dọa mẹ sợ chết khiếp, bác sĩ, bác sĩ.”
Người phụ nữ trung niên đó lúc chạy ra ngoài suýt nữa ngã nhào, Thẩm Thanh Hòa không xác định được tình hình trước mắt, nàng ấy không nói được, khắp người nặng nề, không thể động đậy, chỉ nhớ được bản thân xuống núi cùng tiểu sư đệ, sau đó xảy ra xung đột với người của phái Tử Quy, bản thân bị thương, rồi ngất đi, tỉnh lại thì đã ở nơi này?
Đây là đâu? Tại sao chỗ nào cũng trắng, chỗ nào cũng sáng, trên cơ thể của mình cũng không biết đang đâm cái gì, sư tỷ đâu, nàng ấy cảm thấy bản thân đã rất lâu không gặp sư tỷ.
Chẳng được bao lâu, Lý Thường Quyên lại vội vàng kéo theo bác sĩ đi vào, vừa vào, đã đưa mắt nhìn vào ống tiếp nước ở trên người con gái mình, bác sĩ vội vã tiến lên trước giữ nàng ấy, vốn dĩ là muốn kiểm tra mắt của Thẩm Thanh Hòa, nhưng lại bị nàng ấy đánh một trận, Thẩm Thanh Hòa tưởng rằng người đang mặc bộ đồ trắng này có ý muốn làm hại mình, lại đến tiếp vài người nữa, đều là người lạ.
Không có sư tỷ, không có sư huynh, tiểu sư đệ, thậm chí đến cả sư phụ cũng không có, bọn họ cũng đều mặc những bộ trang phục kì lạ, nhấn giữ lấy người nàng ấy, một lúc sau, Thẩm Thanh Hòa lại ngất đi.
Cuối cùng cũng dừng lại, mọi người đều thở phào một hơi, Lý Thường Quyên liền xin lỗi Bác sĩ, vừa gấp gáp vừa lo lắng: “Bác sĩ Trang, không bị thương ở chỗ nào chứ? Con bé, thế này là thế nào?”
Bác sĩ cũng chưa từng thấy bệnh nhân nào vừa tỉnh dậy đã có sức lực như vậy, “Đợi đến khi tâm lý của cô ấy ổn định trở lại, chiếu chụp lại rồi mới biết được.” Bác sĩ tự vuốt vuốt sờ sờ cằm, không bị đánh đến chệch khớp đâu đúng không??
Đợi tới lúc bác sĩ Trang hoàn hồn trở lại chuẩn bị đến thăm khám tình hình của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa đã nhân lúc đêm muộn chạy mất.
Nàng ấy mặc trang phục bệnh nhân, nhân lúc tất cả mọi người trong phòng bệnh đều đã ngủ, người phụ nữ trung niên đó cũng ngủ rồi, nàng ấy lật người dậy rồi chạy trốn.
Nàng ấy cảm thấy nơi này không an toàn, nàng ấy phải trở về Linh Sơn, nhưng mọi người trước mắt đều lạ lẫm như vậy, nàng ấy hiện tại giống con ruồi không đầu, không biết nên chạy trốn từ chỗ nào, khó khăn lắm mới theo đoàn người đi ra khỏi được bệnh viện.
Đêm tối lạnh lẽo, nàng ấy chỉ mặc trên người bộ đồ kì lạ và mỏng manh: “Sư tỷ!”
Nàng ấy không nhịn được nữa, cuối cùng cũng hét ra tiếng, nhưng nào có hồi âm của sư tỷ đâu?
Nàng ấy mặc kệ tất cả điên cuồng chạy, khinh công của nàng ấy rất tốt, nhảy lên chỗ rất cao, cho dù nơi này đâu đâu cũng là ánh sáng, nhưng nàng ấy vẫn không nhìn ra được đây là nơi nào
Nàng ấy rất muốn khóc, rất nhớ đại sư tỷ, nhớ Linh Sơn, nơi quỷ quái này là chỗ nào? Có phải nàng ấy đang nằm mơ?
Nhưng rõ ràng nàng ấy vừa mới từ trên giường tỉnh dậy, thứ chạy rất nhanh trên đường kia là cái gì?
Trong đầu Thẩm Thanh Hòa dấy lên đầy nghi vấn, có tiểu sư đệ bên cạnh thì tốt biết mấy, từ nhỏ tiểu sư đệ đã thông thái, đệ ấy đọc rất nhiều sách, cái gì cũng biết.
Giữa đêm, Lý Thường Quyên trở dậy đi vệ sinh, đi xong quay lại phòng bệnh muốn xem con gái như thế nào, vừa sờ giường bệnh thì thấy trống không, người đâu?
Bà ấy lại chạy đến nhà vệ sinh, cầu thang, khắp ngõ ngách trong bệnh viện đều không tìm thấy!
Người đâu? Lý Thường Quyên ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, Ngụy Hạo, Ngụy Đại Minh đều đã đến bệnh viện.
Lúc chiều, Lý Thường Quyên gọi điện thoại cho hai người, hai người vội vàng chạy đến bệnh viện, người lại nằm trên giường bệnh: “Không phải nói tỉnh rồi sao?”
Lý Thường Quyên đem tình tình hỗn loạn khi vừa mới tỉnh dậy kể lại, còn chưa hoàn hồn trước sự tỉnh dậy của con gái, âm thầm cảm thấy có gì đó không đúng,
“Đánh bác sĩ Trang? Vừa mới tỉnh dậy làm sao có sức mà đánh bác sĩ?” Ngụy Hạo hoài nghi hỏi.
“Thật sự là đánh đó, lúc đó còn tiêm thuốc an thần rồi.”
Thế nên lúc chiều, Ngụy Hạo và Ngụy Đại Minh đều không thấy được bộ dạng mới thức tỉnh của “Ngụy Ân Bái”.
“Thế thì một người đang sống sờ sờ, lại vừa mới tỉnh dậy, sao có thể mất tích cơ chứ?” người nhà họ Ngụy đi tìm khắp nơi, nhờ bệnh viện kiểm tra camera giám sát, cuối cùng phát hiện “Ngụy Ân Bái” đúng là đã chạy ra khỏi bệnh viện vào lúc nửa đêm, thần kinh của nàng ấy có chút kỳ lạ, né tránh người, tránh tất cả đồ vật, nhưng bước đi lại rất nhanh.
“Đây là chị của tôi sao?” Ngụy Hạo cũng thấy khó tin.
“Có thể thần kinh não bộ bị tổn thương.” Bác sĩ Trang bị thương nói khẽ, nói to thì miệng sẽ đau.
“Tức là? Chị tôi…” Ngụy Hạo nhìn ánh mắt hai người lớn, sau đó không nói tiếp nữa.
“Còn chữa được nữa không?” Lý Thường Quyên mặt mày nhợt nhạt, như sắp khóc.
“Tình trạng này… có thể tỉnh dậy được đã là một kỳ tích rồi, nhưng mà các người cũng không cần quá lo lắng, có thể là tạm thời, có thể là vĩnh viễn, tình hình cô ấy hiện tại, cần phải thăm khám nhiều lần mới biết được, nhưng trước mắt quan trọng là, tìm thấy người.”
Thế là người nhà họ Ngụy lập tức báo cảnh sát.
Thẩm Thanh Hòa chạy liên tục rất lâu, cũng đã cảm thấy mệt, nhất là đói bụng, nhưng bất kể là nàng ấy hướng tới nơi nào cũng đều không tìm thấy manh mối gì có thể giúp nàng ấy trở về Linh Sơn.
Nàng ấy không nhịn được tóm đại một người trên đường để hỏi thăm: “Ngươi có gặp sư tỷ của ta không? Còn sư phụ thì sao? Ở đây làm sao có thể về Linh Sơn?”
Có người cho rằng nàng ấy đang quay phim, nhưng xung quanh không có nhân viên làm việc cũng không có máy quay.
Có người còn cho rằng nàng ấy điên rồi, lại còn mặc đồ bệnh nhân, Thẩm Thanh Hòa vừa tìm vừa khóc, cuối cùng không còn cách nào, đành phải ngủ dưới gầm cầu, ngày thứ hai lại tiếp tục chạy vừa tìm vừa hỏi, nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì, lại còn đụng phải Uông Lộ.
Giờ cao điểm đi làm, Uông Lộ lái xe bị mắc kẹt trên đường, tắc đường đến nỗi trong lòng thấy lo lắng, bất lực rồi nhìn về phía đám người, đột nhiên lại thấy người đang vội vã kia có chút quen mặt, cô ấy không dám nhận bừa, nhưng người đó rõ ràng mặc đồ bệnh nhân, không phải Ngụy Ân Bái thì là ai, không phải nàng ấy đang ở bệnh viện hôn mê sao? Uông Lộ xuống xe hét to: “Ngụy Ân Bái!”
Có một vài người ngoảnh mặt lại theo bản năng, nhưng trong đó lại không bao gồm Thẩm Thanh Hòa.
“Nhận nhầm rồi sao?” Uông Lộ nghĩ, nhưng người đó rõ ràng là Thẩm Thanh Hòa mà, thấy “Thẩm Thanh Hòa” đi ngày càng xa, may mà tình hình ùn tắc xe đã đỡ hơn chút, Uông Lộ khởi động xe, lái về phía trước đuổi theo, lại gọi thêm vài lần nữa, Thẩm Thanh Hòa chỉ cảm thấy vừa giống đang gọi mình nhưng lại vừa không giống.
Uông Lộ cảm thấy cứ như vậy quả thực có chút nguy hiểm, lập tức đỗ xe vào lề đường, cô ấy vội vàng xuống xe, chạy đến trước Thẩm Thanh Hòa, cô ấy nhìn nàng ấy thật kỹ, là “Thẩm Thanh Hòa” không sai, rồi lại nhìn đến chiếc vòng tay của bệnh viện trên tay nàng ấy, trên tay rõ ràng viết “Ngụy Ân Bái”.
“Cô tỉnh rồi? Tỉnh khi nào vậy? Hôm kia chúng tôi tới thăm thì cô vẫn chưa tỉnh? Cô sao lại… mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài? Mẹ của cô đâu? Cô tốt hơn rồi chứ? Sao có thể tự chạy ra ngoài thế này?
Người phụ nữ này giữ lấy nàng ấy, hỏi rất nhiều câu hỏi, cô ấy ăn mặc kì lạ nhưng cảm thấy có chút quen thuộc, Thẩm Thanh Hòa rón rén gọi một tiếng: “Sư tỷ?”
Sư tỷ không giống thường ngày chút nào, chỉ là cặp mắt đó, hàng lông mày đó, là sư tỷ không sai, nàng ấy tìm kiếm hai ngày trời, cuối cùng cũng gặp được “sư tỷ” của nàng ấy.
Nàng ấy thoát cái nhào vào lòng Uông Lộ, Uông Lộ bất ngờ sững sờ, giữa dòng người ngượng ngùng không biết xử lý tình huống này như thế nào.