Sư Tỷ Có Độc - Chương 20
Chương 20.
Tối hôm đó liên tục xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhiều lúc Uông Lộ tự hỏi tại sao mình lại lo chuyện bao đồng, đưa một cấp dưới có tinh thần không thể dùng hai từ “kém cỏi” để diễn tả về nhà mình.
Theo như “chỉ thị của Ngụy Ân Bái”, không thể gọi nàng ấy là “Tiểu Ngụy” nữa, phải gọi là sư muội hoặc Thanh Hòa. Uông Lộ đành thuận theo ý nàng ấy mà gọi là Thanh Hòa.
“Thanh Hòa, cô ổn chứ?” Sau khi Tiểu Hòa đã ăn hết tất cả các gói mì gói mà cô có thể tìm thấy trong nhà, Uông Lộ lật lại những gói mì và nhìn Thanh Hòa với vẻ khó xử.
“Ta no rồi, sư tỷ, mì này ngon quá.” Tiểu Hòa ăn no, lại được ở riêng với sư tỷ trong căn phòng này, dù không biết tại sao thế giới lại trở nên xa lạ sau khi tỉnh dậy, nhưng tìm được “sư tỷ” rồi, tâm trạng của nàng ấy đã tốt lên đôi chút.
“Bụng cô có khó chịu không?” Uông Lộ lo lắng và cảm thấy áy náy khi hỏi. Tất cả số mì gói đó đã hết hạn, Tiểu Hòa ăn nhiều như vậy liệu có sao không?
“Không có, chỉ là hơi căng, tỷ sờ thử xem!” Tiểu Hòa nói, rồi đặt tay Uông Lộ lên bụng mình. Uông Lộ không khỏi bật cười, đâu phải bác sĩ, làm sao cô ấy có thể cảm nhận được gì chứ, cô chỉ có thể cảm thấy bụng phẳng lì của Tiểu Hòa mà thôi.
“Không sao là tốt rồi, nếu lát nữa đau bụng thì… thì chúng ta phải đến bệnh viện.” Uông Lộ rút tay ra. Giờ đây, việc tiếp xúc thân thể với Tiểu Hòa không còn tự nhiên như trước nữa. À không, Uông Lộ lắc đầu, trước đây cô ấy và Tiểu Ngụy cũng chưa từng tiếp xúc thân thể nhiều như vậy, trong ấn tượng của cô ấy, Tiểu Ngụy và cô ấy luôn giữ mối quan hệ lịch sự. Sao mọi thứ lại trở nên rối rắm thế này? Uông Lộ lắc đầu, chẳng lẽ Tiểu Ngụy là người đồng tính sao? Cô ấy chưa từng nghe nói, nhưng Uông Lộ cũng chẳng có thời gian để tìm hiểu đời tư của cấp dưới. Cô ấy còn độc thân lớn tuổi, chắc cấp dưới cũng thường hay bàn tán về cô ấy, nhưng công việc bận rộn, ai mà để ý đến mấy chuyện này chứ.
Thấy Tiểu Hòa có thể ăn hết năm gói mì, Uông Lộ đoán sức khỏe nàng ấy không có vấn đề gì lớn, liền hỏi nàng ấy có muốn tắm không.
Tiểu Hòa mừng rỡ gật đầu, kéo tay Uông Lộ đi vào phòng tắm. Uông Lộ nghĩ rằng nàng ấy không biết sử dụng vòi hoa sen cho nên tiến đến giải thích đâu là nước nóng, đâu là nước lạnh, cách sử dụng sữa tắm, dầu gội, và cả sữa dưỡng thể.
Tiểu Hòa mơ hồ gãi đầu, thấy Uông Lộ định ra ngoài, nàng ấy mới ngạc nhiên hỏi: “Sư tỷ, tỷ không tắm cùng ta sao?”
“À… cái này… không được đâu.” Việc tắm rửa là chuyện riêng tư, làm sao có thể tắm chung chứ? Dù là phụ nữ với nhau cũng không được.
Uông Lộ nhớ lại hồi đại học khi đi tắm ở nhà tắm công cộng, cảm giác không thoải mái khi thấy cảnh tượng trắng xóa một vùng đã gây cho cô ấy cảm giác khó chịu.
“Chúng ta từng tắm chung ở Linh Sơn mà? Sao bây giờ lại không được?” Tiểu Hòa không vui.
“Khụ…” Uông Lộ thực sự cảm thấy bối rối và không biết phải làm sao. “Đây không phải Linh Sơn, ở đây không được. Cô… có gì thì gọi tôi nhé.”
Uông Lộ dặn dò xong thì vội vội vã rời khỏi phòng tắm. Đầu cô ấy hơi choáng váng, ngồi nghỉ một lúc thấy Tiểu Hòa không tìm mình nữa, cô ấy mới lấy bộ chăn ga gối sạch ra, bọc lại giường ở phòng ngủ phụ cho Tiểu Hòa.
Cả ngày nay cô ấy đã quá mệt mỏi vì chuyện của Tiểu Hòa, đến nỗi phải nghỉ làm.
Giờ đây, Uông Lộ mới có chút thời gian trống, cô ấy mở điện thoại kiểm tra công việc và bật máy tính lên.
Khi đang suy nghĩ xem nên trả lời email như thế nào, vừa hay lại nhìn thấy Tiểu Hòa đứng ở cửa phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, may mà nàng ấy lấy một chiếc khăn tắm che phía trước, nhưng không quấn kỹ, hai tay nàng ấy chỉ nắm lấy hai đầu của chiếc khăn. Uông Lộ hơi đau đầu, vội vàng tiến tới: “Có chuyện gì vậy?”
“Sư tỷ, ta… ta không có quần áo sạch.”
Uông Lộ liền nhanh chóng lấy khăn tắm quấn quanh người Tiểu Hòa, buộc một nút thắt chặt phía sau lưng nàng ấy.
“Ồ, tôi quên mất.” Uông Lộ nói xong thì vội vàng đi đến tủ quần áo của mình, lấy ra bộ nội y sạch để Tiểu Hòa thay.
Thấy tóc của Tiểu Hòa vẫn còn nhỏ nước, Uông Lộ lại kéo nàng ấy vào phòng tắm.
Biết rằng bây giờ có lẽ nàng ấy còn không biết sử dụng máy sấy tóc, Uông Lộ đành giúp nàng ấy sấy khô tóc.
Ban đầu, Tiểu Hòa còn hơi sợ, tiếng “ù ù” của máy sấy khiến nàng ấy cảm thấy khó chịu, nhưng khi cảm nhận được “sư tỷ” đang đứng phía sau, lại nhẹ nhàng chăm sóc tóc mình, chẳng bao lâu nàng ấy đã nhắm mắt lại tận hưởng. Cơ thể Tiểu Hoà dần ngả về phía sau, tựa vào người Uông Lộ. Ở trong lòng sư tỷ thế này thật tốt.
Với tư thế này, Uông Lộ thực sự khó làm việc, đành phải đẩy nhẹ nàng ấy, “Thanh Hòa, đừng ngả về phía sau, nếu không tôi không thể sấy được.” Uông Lộ giải thích.
“Sư tỷ…”
“Hả?”
“Có phải ta phải đã làm gì sai không?” Tiểu Hòa hơi lo lắng trong lòng.
“Không có đâu? Sao cô lại nói vậy?”
“Nếu ta làm sai điều gì, tỷ cứ nói thẳng ra, đừng trừng phạt ta như vậy!” Tiểu Hòa quay lại, nắm lấy tay Uông Lộ.
“??? Cô đang nói gì vậy?”
“Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ đã thay lòng đổi dạ rồi? Tỷ có người phụ nữ khác phải không?”
“???” Uông Lộ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Theo lời của Tiểu Hòa, chẳng lẽ “Tiểu Ngụy” và sư tỷ của cô ấy là một cặp sao? Là đồng tính nữ ư? Uông Lộ chợt hiểu ra, liệu có cần báo cho cha mẹ của Ngụy Ân Bái biết tình hình này không?
Hoặc nói với bác sĩ về trường hợp này?
Nhưng nếu Tiểu Ngụy thực sự là đồng tính, việc Uông Lộ đi báo với cha mẹ của Tiểu Ngụy chẳng phải là giúp cô “come out” sao? Chuyện này là tốt hay không tốt đây? Cha mẹ của Tiểu Ngụy có ủng hộ cô không?
Nhìn thấy biểu cảm khó xử của Uông Lộ, Tiểu Hòa càng chắc chắn hơn, liền giận dữ đẩy Uông Lộ ra rồi bước ra khỏi phòng tắm, hỏi với đôi mắt đỏ hoe, “Là ai?”
“Ai cơ? Không có mà.” Uông Lộ thấy cảm xúc của Tiểu Hòa lại không ổn định: “Làm gì có người phụ nữ nào khác?”
“Vậy tại sao ta cảm thấy tỷ không còn giống như khi chúng ta ở Linh Sơn nữa?” Tiểu Hòa buồn bã nói.
“Đó là vì tôi không phải là sư tỷ của cô, và tôi cũng không thích phụ nữ.” Uông Lộ lí nhí nói, không dám lớn tiếng.
“Tỷ nói gì?”
“Tôi nói là, cô vừa mới tỉnh dậy, có nhiều điều trên thế giới này mà cô vẫn chưa hiểu rõ… Tôi đâu có lạnh nhạt với cô, chẳng phải tôi lo cho cô ăn, lo chỗ ở, còn lo cho cô tắm rửa sao?” Uông Lộ càng nói càng thấy khó mà giải thích.
“Ta không có nói chuyện đó!”
“Thôi nào, đừng giận nữa, tóc cô vẫn chưa khô hết, để tôi sấy tiếp cho cô, được không?”
Từ trước đến giờ Tiểu Hoà vẫn luôn nghe lời sư tỷ, chưa hề có ý kháng cự. Uông Lộ vừa sấy tóc cho Tiểu Hòa, vừa thở dài trong lòng.