Sư Tỷ Có Độc - Chương 21
Chương 21
Ngụy Ân Bái ở tận Xa Quốc không hề hay biết rằng thân xác của cô ở thời hiện đại đã tỉnh lại, mà còn “động chân động tay” với quản lý Uông của cô nữa. Phái Linh Sơn quả thật là ai cũng thừa hưởng những điểm yếu của phái, Ngụy Ân Bái hiện tại đang bị tam sư tỷ quận chúa bất ngờ xuất hiện làm cho rối rắm. Tam sư tỷ, sau khi nghe về mục đích của chuyến đi này, nhất quyết đòi đi cùng đến Quỳ Hoa Cốc, đại sư tỷ tất nhiên không đồng ý, Ngụy Ân Bái kéo tiểu sư đệ qua một bên, hỏi về mối hiềm khích giữa đại sư tỷ và tam sư tỷ, tiểu sư đệ với vẻ mặt cam chịu, mới đáp: “Còn chưa rõ sao? Tam sư tỷ thích tỷ đấy, đại sư tỷ làm sao có thể vui vẻ với nàng ta được?”
“Hả??? Ta quyến rũ đến vậy sao??” Ngụy Ân Bái bất giác sờ mặt mình, gương mặt này xem ra cũng khá là đào hoa.
“Bây giờ thì không, nhưng trước đây tỷ rất được yêu thích.” Tống Khả nói thật. Ngày xưa tiểu sư tỷ, ngoan ngoãn, hoạt bát, đáng yêu, không giống như bây giờ… thô lỗ. Nhưng Tống Khả, với tâm lý của một fan CP, vẫn luôn thiên vị tiểu sư tỷ, y chỉ nghĩ rằng, sau khi tiểu sư tỷ mắc bệnh nên tính cách mới thay đổi, khi đến Quỳ Hoa Cốc, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi.
“Vậy sao? Thẩm Thanh Hòa tốt đến mức nào chứ? Ta kém ở chỗ nào?” Ngụy Ân Bái không phục, lập tức hỏi.
Tống Khả lờ cô đi, chỉ nghĩ rằng cô lại phát bệnh, Thẩm Thanh Hòa chẳng phải chính là cô sao? Tống Khả định bỏ đi, nhưng lại bị Ngụy Ân Bái kéo lại, cô hỏi: “Vậy tại sao Thẩm Thanh Hòa và đại sư tỷ mà không phải tam sư tỷ? Tam sư tỷ chẳng phải là quận chúa, nhà lớn, tiền nhiều sao…”
“Vậy bây giờ tỷ đi theo tam sư tỷ đi!” Tống Khả tức giận, không ngờ lại gặp phải chuyện chính nhân vật chính tự tay phá CP của mình thế này.
“Quay lại!!! Ta chỉ là mất trí nhớ, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra?” Ngụy Ân Bái kéo y lại, đại sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ có tính khí là không được ổn lắm, nên không làm gương được, khiến bây giờ ngay cả tiểu sư đệ hiền lành nhất cũng dễ dàng giận dỗi bỏ đi, nhưng nghĩ lại, sư phụ của họ cũng không tốt hơn là bao, nên bỏ qua, không thể đổ hết lỗi lên đầu đại sư tỷ được.
Tiểu sư đệ dễ mềm lòng, nghe Ngụy Ân Bái nói vậy, cơn giận cũng nhanh chóng tan biến. Cuối cùng, y lại ngồi xuống, Ngụy Ân Bái rót trà cho y, trong lòng thầm nghĩ, nếu đại sư tỷ cũng dễ dỗ như vậy thì tốt biết mấy.
“Từ nhỏ, tỷ đã thích quấn lấy đại sư tỷ, tam sư tỷ khi còn bé thường xuyên đánh tỷ.”
“Thật sao? Thế sao sau này nàng ta lại thích ta? Yêu giết lẫn nhau à?”
“Phùi, nàng ta có vấn đề, nàng ta chỉ thích tranh giành với đại sư tỷ thôi, đại sư tỷ thích gì, nàng ta đều muốn, tỷ nghĩ nàng ta thật lòng thích tỷ sao? Không phải đâu, nàng ta thích tỷ chỉ vì đại sư tỷ thích tỷ, nếu đại sư tỷ thích một hòn đá, nàng ta cũng sẽ thích hòn đá đó!”
Ngụy Ân Bái rụi cổ lại, “Thật vậy sao? Bệnh đến mức đó à? Hay là ngươi bịa chuyện?” Ngụy Ân Bái ở thời hiện đại cũng đã từng tiếp xúc với một số fan CP của giới giải trí, sự cuồng nhiệt của họ rất đáng sợ, không biết tiểu sư đệ có thể lý trí hơn chút nào không, “Nhưng sao ta cảm thấy ngươi đang mắng ta vậy?”
“Không, ta chỉ đưa ra ví dụ thôi.”
“Vậy theo lời ngươi, tam sư tỷ thực sự thích không phải ta, mà là đại sư tỷ???? Đại sư tỷ thích thứ gì, nàng ta đều muốn giành lấy, vậy chẳng phải vấn đề chính nằm ở đại sư tỷ sao??” Ngụy Ân Bái vừa nhai hạt dưa vừa nhả vỏ.
Tống Khả chỉ biết thở dài rồi uống trà. Dù sao thì tư duy của tiểu sư tỷ cũng không ai theo kịp. Giờ cô nói gì, Tống Khả cũng đành chấp nhận. Chuyện hoang đường như vậy sao có thể xảy ra được, “Nếu tam sư tỷ thích đại sư tỷ, ta sẽ tháo đầu mình xuống cho tỷ.”
“Quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy.”
Khi hai người còn đang mải mê đánh cược, một binh sĩ bước vào, Ngụy Ân Bái và Tống Khả hoảng hốt đứng bật dậy, Ngụy Ân Bái là người đầu tiên nhận thua, nói: “Chúng ta có nói là sẽ đi đâu đâu, ngươi… ngươi là ai… định làm gì ???”
“Các ngươi ngồi đây vui vẻ nhỉ, chi bằng cứ ở lại đây luôn, đừng có mà đi Quỳ Hoa Cốc nữa, ta thấy việc muội có nhớ lại quá khứ hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Vừa nghe giọng nói ấy, Ngụy Ân Bái mới nhận ra đó chẳng phải là đại sư tỷ của cô sao? “Chết tiệt!” Ngụy Ân Bái không kiềm chế được, mà thốt lên, đại sư tỷ của nàng trong bộ quân phục thật lộng lẫy và cực kỳ đẹp trai, đại sư tỷ bình thường ngoài những lúc nóng nảy thì luôn lạnh lùng, nay mặc quân phục này, cộng thêm cơn giận dữ, khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần làm Ngụy Ân Bái không thể không tiến lên chạm nhẹ vào vai nàng, “Bộ này tỷ kiếm đâu ra vậy? Đẹp quá, trông giống như một nữ tướng quân thực thụ.” Ngụy Ân Bái chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, chết tiệt đây là rung động sao? Ngay cả khi vừa tỉnh dậy nhìn thấy quản lý Uông, tim cô cũng không đập nhanh như vậy, Lúc đó có lẽ cảm giác ngẩn ngơ hơn, đây chính là cảm giác rung động sao? Thôi rồi, Ngụy Ân Bái cảm thấy ánh mắt mình không thể rời khỏi đại sư tỷ được nữa.
“Không có gì, sư tỷ, tỷ thế nào rồi?” Tống Khả thấy đại sư tỷ đến, vội vàng ném vỏ hạt dưa sang một bên.
“Hai ngươi có định đi nữa không?” Đại sư tỷ cau mày hỏi.
“Tất nhiên là đi rồi!” Hai người đồng thanh đáp.
“Vậy thì thay bộ này vào.” Đại sư tỷ ném cho hai người bộ y phục trong tay.
Ngụy Ân Bái nhìn qua, chẳng phải đây là y phục của gia nhân nhà họ Lâm sao? Bộ này so với bộ trên người đại sư tỷ thì khác biệt hẳn. Cô và tiểu sư đệ bây giờ trông giống như những kẻ làm thuê. Cả ba người lợi dụng đêm tối, chuẩn bị bỏ trốn khỏi nhà họ Lâm. Giữa đêm khuya thanh vắng, ba người cải trang thành người nhà họ Lâm, có thể đường hoàng đi ra ngoài, nhưng không biết vì sao vận may của họ không tốt hay tam sư tỷ quá tinh ranh, giữa đêm khuya tam sư tỷ không ngủ, lại ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ngay trước cổng chính, “Muộn thế này các người định đi đâu vậy?”
Ngụy Ân Bái định giả vờ, cúi đầu, hạ giọng nói: “Quận chúa…” Cô chưa kịp nói hết câu, đã thấy Lâm Vọng Túc bước tới khoác tay cô, “Không ngờ tiểu sư muội mặc y phục gia nhân nhà ta cũng đẹp như vậy.”
Ngụy Ân Bái ngượng ngùng lùi lại vài bước, “Tam sư tỷ vẫn chưa nghỉ ngơi à?”
“Khách quý còn chưa nghỉ, đại sư tỷ mặc bộ này quả là đặc biệt thật.” Ánh mắt Lâm Vọng Túc nhìn chằm chằm vào đại sư tỷ.
Ngụy Ân Bái rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của tam sư tỷ đang sáng rực khi nhìn đại sư tỷ, cô dùng khuỷu tay khẽ thúc vào lưng tiểu sư đệ, nhưng Tống Khả không thèm để ý.
Đại sư tỷ hít sâu một hơi, Ngụy Ân Bái cảm nhận được nàng đã cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều, chỉ sợ nàng sẽ xé xác Lâm Vọng Túc ngay tức thì.
“Cảm ơn ngươi mấy ngày qua đã tiếp đãi, nhưng…”
“Cảm ơn thì phải có chút thành ý chứ. Nửa đêm đánh người của ta, lén thay quần áo của họ để trốn chạy, đây là cách các người cảm ơn sao?” Lâm Vọng Túc nhếch mày nói.
Đại sư tỷ cắn môi, “Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, ngươi nghĩ mấy người của ngươi có thể cản được chúng ta sao? Chúng ta chưa đi ngay là vì nể mặt vương gia thôi.”
“Hừ, vậy thì tỷ cứ thử đi xem.” Lâm Vọng Túc cười lạnh.
Đại sư tỷ bị kích động, muốn thi triển khinh công, nhưng không được, ngay lập tức hiểu ra, nàng vung kiếm chĩa vào cằm của Lâm Vọng Túc, nhưng lần này lực rõ ràng không còn mạnh như lúc mới đến, Ngụy Ân Bái thấy tay đại sư tỷ cầm kiếm hơi run rẩy, “Ngươi đã hạ độc chúng ta rồi phải không???”
“Khinh địch rồi, đại sư tỷ à. Lâu ngày không gặp, tỷ quên mất rằng ta đã học được gì từ phái Linh Sơn rồi sao? Trói đại sư tỷ lại cho ta!” Lâm Vọng Túc nói xong, vài người tiến lên, đại sư tỷ nhìn kỹ, chẳng phải đây là những người nàng vừa làm bị thương sao?
Ngụy Ân Bái hoảng sợ, nhưng nhận ra cô và Tống Khả cũng đã bị Lâm Vọng Túc hạ độc, toàn bộ công lực bị kìm hãm không thể cử động.
“Tỷ quả thật là một kẻ phản diện xuất sắc!!!” Ngụy Ân Bái hét lên.