Sư Tỷ Có Độc - Chương 22
Chương 22.
Đại sư tỷ bị trói lại rồi trực tiếp đưa đến khuê phòng của Lâm Vọng Túc, Ngụy Ân Bái và Tống Khả bị nhốt trong cùng một gian phòng, Tống Khả lo lắng đến mức liên tục lặp đi lặp lại: “Tam sư tỷ sẽ không làm gì đại sư tỷ chứ? A? Tỷ nghĩ cách gì đi? Tỷ không sốt ruột sao?” Tống Khả đã mất hết lý trí.
“Ta sốt ruột chứ nhưng sốt ruột đến mấy cũng không cần xoay vòng như vậy, đệ đừng xoay nữa, đệ xoay nhiều đến mức ta choáng váng đầu, vẫn nên nghĩ bây giờ nên làm như thế nào đi.” Lúc này Ngụy Ân Bái lý trí hơn Tiểu sư đệ một chút.
“Tỷ ấy sẽ không giết đại sư tỷ chứ?” Đầu óc Tống Khả bình tĩnh hơn một chút.
“Không đến mức đó đâu, cũng đâu có huyết hải thâm thù gì đến mức muốn lấy mạng của đại sư tỷ.” Ngụy Ân Bái cảm thấy đầu óc của tam sư tỷ này chẳng bình thường chút nào, “Tìm người giúp đỡ? Có thể tìm ai đây? Nơi này cách Linh Sơn xa như vậy nếu dựa vào sư phụ thì cũng không đáng tin cho lắm, hay là gửi bồ cầu truyền thư cho nhị sư huynh?”
“Không biết sẽ đợi đến lúc nào nữa.” Tống Khả gấp đến mức hốc mắt đỏ lên.
“Vậy có thể làm sao bây giờ? Không phải tỷ có thể nhìn và nghe được sao? Tỷ nhìn vào phòng bên cạnh của Lâm Vọng Túc thử xem, nhìn xem nàng ta đang giở trò gì, đối xử với đại sư tỷ như thế nào, biết người biết ta, mới có thể tính được bước tiếp theo làm như thế nào.”
“Công lực của ta đều bị độc dược của tam sư tỷ phong ấn rồi, thấy thế nào nghe thế nào???” Là do bọn họ quá lơ là, tam sư tỷ rất giỏi dùng độc.
“Quả thật nàng ta là một “Độc Phụ” danh xứng với thực mà.” Ngụy Ân Bái không khỏi cảm thán, lần này thì xong rồi, công lực gì cũng không thi triển được, cái gì cũng không làm được, Ngụy Ân Bái ngã xuống trên ghế, cắn ngón tay.
Ở bên cạnh, trong khuê phòng của Lâm Vọng Túc, hai tay hai chân của dại sư tỷ đều bị trói và đè chặt ở trên ghế, trong tay của Lâm Vọng Túc đang phe phẩy một cái quạt giấy, cái quạt giấy đó tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, đại sư tỷ muốn nín thở nhưng công lực đã bị áp chế nên không nín thở được bao lâu cả, Lâm Vọng Túc xoay người ngồi xuống giường, tạm thời để quạt giấy sang một bên, an ủi nói: “Đừng phí sức nữa.”
“Lâm Vọng Túc, khi ngươi học ở Linh Sơn toàn bộ thời gian khổ cực đó đều trải qua cùng sư huynh và sư muội đồng môn, sao ngươi lại làm như thế.” Du Tử Ý nhìn về phía nàng ta một cách hung dữ, ánh mắt trừng đến mức sắp chảy máu đến nơi.
“A~ Có vẻ như các tỷ rất kinh ngạc như thể đây là lần đầu tiên ta làm như vậy.” Lâm Vọng Túc cười lạnh nói, “Không phải năm ấy bởi vì ta hạ độc tỷ và tiểu sư muội nên mới bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn sao? Sao tất cả mọi người lại không nhớ rõ chứ, chẳng lẽ tỷ và tiểu sư muội đều mất trí nhớ sao?” Lâm Vọng Túc đột nhiên nở một nụ cười.
“Ta vẫn không muốn tin là ngươi cố ý.” Du Tử Ý lắc đầu một cách đau đớn, “Tình nghĩa đồng môn mười mấy năm…”
“Tỷ cũng biết tình nghĩa mười mấy năm sao?” Lâm Vọng Túc giống như bị chọc giận mà một mình đi tới trước người Du Tử Ý, dùng một tay nắm chặt cằm của Du Tử Ý, “Mười mấy năm cho tới tận bây giờ trong mắt tỷ đều không có ta, ta đường đường là Hoàng Tuyền quận chúa rốt cuộc có điểm nào kém hơn nha đầu tóc vàng không biết sư phụ nhặt ở trong đất nào về kia??” Lâm Vọng Túc nói xong liền trở nên thờ ơ giống như oán hận mười mấy năm qua đã trút bỏ hết.
Dường như Du Tử Ý không hiểu nàng ta đang nói gì mà kinh ngạc nhìn nàng ta.
Ở sau cửa đá, Ngụy Ân Bái không kiềm chế được mà muốn lao ra ngoài, chất vấn cho rõ ràng, sao mình lại được nhặt từ trong đất về chứ? Tống Khả vội kéo cô lại, bảo cô hãy bình tĩnh đừng quá nóng nảy.
“Đúng vậy, tỷ vẫn không biết, tỷ cũng chẳng bao giờ biết được, bởi vì tỷ chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta, làm sao tỷ có thể biết người ta thật sự thích chính là tỷ??? Chứ không phải tiểu nha đầu chưa dứt sữa như Thẩm Thanh Hòa kia, tỷ đã nhìn ra chưa??? Hả???” Lâm Vọng Túc có chút kích động mà nắm lấy hai vai Du Tử Ý.
Du Tử Ý giống như bị sét đánh mà ngây người như cũ, nàng vẫn cho rằng người mà Lâm Vọng Túc thích chính là tiểu sư muội, sao chuyện này có thể thay đổi nhanh như vậy nhưng hoá ra đây đều lỗi của chính mình.
Trong mật thất, Ngụy Ân Bái hận không thể dậm chân, chỉ vào Tống Khả nhỏ giọng la lên, “Ta nói sao??? Ta đã nói là tam sư tỷ biến thái này thật sự thích đại sư tỷ đúng chứ??? Đệ đọc nhiều sách như vậy mà nhìn không ra sao????”
Vẻ mặt của Tống Khả trở nên xám xịt mà che miệng của Ngụy Ân Bái lại, bảo cô đừng la nữa, tuy võ công của hai người đã bị phong ấn nhưng không biết làm thế nào mà Ngụy Ân Bái phát hiện ra cơ quan trong phòng này có một đường hầm nối thẳng tới khuê phòng của Lâm Vọng Túc, hơn nửa xuyên qua cái cửa sổ giấy mỏng manh kia có thể thấy rõ ràng mọi chuyện giữa Lâm Vọng Túc và đại sư tỷ, đại sư tỷ bị trói cô nhìn thôi cũng thấy đáng thương rồi, mẹ nó, Lâm Vọng Túc biến thái này, thích đại sư tỷ thì thích đi còn dùng thủ đoạn lòng vòng như vậy??? Sao nàng ta lại biến thái như vậy cơ chứ? Ngụy Ân Bái lấy tay của Tống Khả ra.
“Ngươi đang nói cái gì đấy?” Đương nhiên đại sư tỷ không muốn tin chuyện này, nàng vẫn luôn không thích quận chúa được nuông chiều từ bé này. Từ nhỏ đã ngang ngược và kỳ lạ, suốt ngày chỉ thích độc dược, lại còn thích trêu đùa người khác đặc biệt là tiểu sư muội, nếu không phải nàng ta thường xuyên đánh lén tiểu sư muội làm cho tiểu sư muội vấp ngã thì lại bày ra mấy trò chọc ghẹo tiểu sư muội. Khi còn nhỏ có một lần nàng ta còn lừa gạt tiểu sư muội đến “Hắc Vu Tùng” ở sâu trong Linh Sơn, đó là nơi ngay cả sư phụ cũng ít khi lui tới, các sư huynh sư muội bọn họ cũng hiếm khi đặt chân đến đó. Nhưng có một lần tiểu sư muội cả đêm chưa về, hỏi tất cả mọi người thì đều nói không nhìn thấy nàng ấy đâu, Lâm Vọng Túc còn giả vờ bày ra dáng vẻ không biết gì, cho đến khi nhị sư huynh Dương Hiên nói lúc trời mới vừa tối đã thấy nàng ta dẫn tiểu sư muội đi về phía sau núi, ngay cả mí mắt Lâm Vọng Túc cũng chẳng thèm chớp một cái nói còn nói không bao lâu nữa muội ấy sẽ trở về thôi. Tất cả mọi người đều lo lắng lật tung toàn bộ Linh Sơn lên, ngay cả khi sư phụ vận nội công cũng không thể tìm được tiểu sư muội đang ở đâu, cuối cùng đại sư tỷ cũng nói một câu rằng có “Hắc Vu Tùng” là chưa tìm. Vừa nghe đến “Hắc Vu Tùng” mọi người đều im lặng, ngược lại chỉ có Lâm Vọng Túc nói, “Không phải tiểu sư muội đã đi đến đó đấy chứ?” Bởi vì “Hắc Vu Tùng” quá nguy hiểm, cuối cùng chỉ có đại sư tỷ từng đi đến đó, lúc Du Tử Ý tìm được Thẩm Thanh Hòa thì Thẩm Thanh Hòa đang bị một bầy sói vây quanh, Du Tử Ý phải đánh bại cả một bầy sói để cứu Thẩm Thanh Hòa ra.
Thẩm Thanh Hòa chỉ khóc ở trong lòng của Du Tử Ý, khàn giọng gọi một câu “Đại sư tỷ” sau đó liền ngất đi cho đến ngày hôm sau thì tỉnh lại, Du Tử Ý hỏi nàng ấy sao lại đi đến “Hắc Vu Tùng”, Thẩm Thanh Hòa chỉ nói nàng ấy và tam sư tỷ đi ra sau núi chơi, chơi được một lát thì không thấy bóng dáng của tam sư tỷ đâu nên nàng ấy mới đi tìm khắp nơi, đi tới đi lui liền đi vào trong “Hắc Vu Tùng” rồi bị lạc đường không đi ra được.
“A, nói bậy, chân tình của ta chỉ là lời nói nhảm trong miệng tỷ thôi sao?” Lâm Vọng Túc cảm giác mình đã sắp suy sụp đến nơi, nàng ta cầm lấy kiếm của đại sư tỷ ở trên bàn, Ngụy Ân Bái không thể nào thở ra được, không thể nào thứ tình yêu kỳ lạ này không chiếm được thì phải huỷ hoại nàng hay sao??? Chẳng lẽ Lâm Vọng Túc thật sự muốn giết đại sư tỷ??? Ngay khi cô và Tống Khả đều chuẩn bị phá cửa sổ đi ra, dưới tình thế cấp bách, Ngụy Ân Bái kéo Tống Khả lại, cô ngây ngẩn cả người, Tống Khả sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức che hai mắt lại, không phải Lâm Vọng Túc này muốn giết đại sư tỷ sao nhưng sao nàng ta lại dùng thanh kiếm của đại sư tỷ kéo xiêm y của đại sư tỷ ra.
????
Sao lại cảm thấy có chút kích thích muốn xem thử chuyện gì xảy ra tiếp theo vậy??? Tim của Ngụy Ân Bái đập thình thịch, vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng cô cũng muốn xem thử, không phải cô mới đến phái Linh Sơ
n được vài ngày thôi sao? Có phải cô đã trở thành biến thái rồi không???