Sư Tỷ Có Độc - Chương 24
Chương 24.
Có lẽ vì đang ở nơi vắng vẻ vào đêm khuya như vậy, Ngụy Ân Bái cũng thấy có hơi xúc động. Cô không còn đẩy đại sư tỷ ra một cách đột ngột như hôm ở trong hang động nữa. Có lẽ vì chiếc mặt nạ đang mang này, giờ phút này cô chính là Thẩm Thanh Hoà. Nụ hôn dịu dàng triền miên, đôi môi mềm mại của đại sư tỷ khiến Nguỵ Ân Bái mê mẩn, đầu lưỡi ẩm ướt thăm dò tiến vào, lúc này đại sư tỷ mới nhẹ nhàng đẩy ra, thì thầm nói: “Đang ở bên ngoài.”
Trên thực tế cũng không có ai, chẳng qua là cái đẩy nhẹ này đã khiến Nguỵ Ân Bái tỉnh táo hơn một chút. Nhìn thấy đại sư tỷ cả mặt và cả cổ đều đã đỏ bừng, Nguỵ Ân Bái vội nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lần xin lỗi thứ hai có lẽ là dành cho tiểu sư muội chân chính.
“Xin lỗi gì chứ.” Đại sư tỷ có hơi e thẹn quay mặt đi.
Đại sư sư tỷ lúc thì lạnh mặt, khi thì nóng nảy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra một mặt e thẹn như thế này, thực sự khiến cho người ta quá đỗi mê đắm ở trong đó, Nguỵ Ân Bái cũng có hơi ngẩn người. Còn đại sư tỷ thì cuối cùng cũng nhớ đến tiểu sư đệ: “Sao Tống Khả còn chưa đuổi kịp?”
Nguỵ Ân Bái nghĩ lại cũng thấy lạ, đã hơn nửa ngày rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Tống Khả đâu, cả hai đành phải cùng nhau đi tìm. Tìm cả buổi cũng không thấy người đâu: “Không lẽ đệ ấy vẫn còn đang ở Hoài Vương phủ?”
Hai người chỉ đành phải quay trở lại, đúng lúc mà lại không khéo, Lâm Vọng Túc và Tống Khả cũng đang đứng trước cửa chờ bọn họ.
Bốn người trố mắt nhìn nhau, chỉ có Tống Khả tỏ ra tội nghiệp, vừa nhìn thấy đại sư tỷ và tiểu sư muội đã muốn bật khóc: “Tam sư tỷ, nàng ta… Nàng ta đã hạ ‘Thập Lý Sát’ lên người ta rồi.”
Đại sư tỷ nghe vậy, không kiềm được mà lui về sau một bước, Nguỵ Ân Bái thì mặt mày ngơ ngác: “Đồ chơi gì vậy?”
“Đêm đã khuya rồi, các vị hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Ả Lâm Vọng Túc biến thái làm bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng dấu tay trên mặt nàng ta vẫn hiện rõ. Nói xong, nàng ta liếc nhìn đại sư tỷ rồi quay người đi vào phủ.
Dù không rõ “Thập Lý Sát” là thứ đồ chơi gì, nhưng khi thấy đại sư tỷ cũng biến sắc đến thế, Nguỵ Ân Bái ngay lập tức hiểu rằng thứ này chắc chắn rất nghiêm trọng.
“Chẳng phải đã uống giải dược rồi sao?” Nguỵ Ân Bái tiến lên đỡ tiểu sư đệ.
“Ta không sao.” Tống Khả thấy tiểu sư tỷ lo lắng, ngược lại còn an ủi.
“Hả? Vẻ mặt của ngươi rõ ràng viết mấy chữ sắp chết đến nơi rồi kìa.”
“Là tạm thời không sao.” Đại sư tỷ từ phía sau lên tiếng.
“Nàng hạ hai loại độc lên người ngươi sao?”
“Ta cũng không ngờ, ta tưởng là uống giải dược rồi thì không sao nữa. Sau khi các người rời đi, đương nhiên ta cũng muốn đi theo, nhưng vừa định bước ra thì tam sư tỷ nói với ta, nể tình đồng môn nhiều năm, nên tỷ ấy tốt bụng nhắc nhở ta rằng tỷ ấy đã hạ Thập Lý Sát trong cơ thể ta, chỉ cần rời xa tỷ ấy mười dặm, ta chắc chắn sẽ chết.”
“???”
“Rốt cuộc nàng ta có cái tật gì vậy? Vậy ngươi cứ tiếp tục lấy trộm giải dược đi, chẳng phải ngươi nhanh tay lắm à?”
Tiểu sư đệ khóc ròng.
“Thập Lý Sát không có giải dược.” Đại sư tỷ u sầu nói.
“Sao có thể chứ?”
“Thật sự là vậy, chỉ có một cách có thể giải.” Tống Khả có hơi rầu rĩ.
“Cách gì?”
“Tam sư tỷ chết, độc này tự nhiên sẽ được giải.”
“…Thế thì giết nàng ta đi.” Đại sư tỷ căm giận nói.
“Đồng môn không thể tương tàn, đó là môn quy.” Tống Khả nhắc nhở.
Thế là, Lâm Vọng Túc đã buộc mạng sống của mình và tiểu sư đệ vào nhau, dù có chết cũng nhất quyết phải theo bọn họ đến Quỳ Hoa Cốc.
Chỉ có một chỗ tốt là, Lâm Vọng Túc có tiền, nên họ được ngồi xe ngựa đi đến Quỳ Hoa Cốc. Đại sư tỷ và Nguỵ Ân Bái ngồi chung một xe, vốn Nguỵ Ân Bái có gọi Tống Khả cùng lên, nhưng Tống Khả lại thấy tam sư tỷ một thân một mình hơi đáng thương nên quyết định sang ngồi chung với nàng ta ở xe khác.
“Ngươi bị có bệnh không vậy? Nàng ta đã hạ Thập Lý Sát lên người ngươi, mà ngươi còn thương hại nàng ta nữa? Sao ngươi lại nhu nhược như vậy?” Nguỵ Ân Bái trách mắng.
Tống Khả không trả lời, chỉ cúi đầu đi về phía chiếc xe ngựa phía sau.
Vì Lâm Vọng Túc phải đi theo nên đại sư tỷ cảm thấy rất không vui, không thoải mái không hài lòng, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ giữ vẻ mặt cau có suốt ngày, khiến Nguỵ Ân Bái cũng cảm thấy bức bối.
Bầu không khí trong xe ngựa cũng trở nên nặng nề, Nguỵ Ân Bái buộc lòng phải nhẹ giọng an ủi: “Việc đã đến nước này, nàng ta muốn đi cùng thì cứ để nàng ta đi. Xe ngựa này chạy nhanh hơn, chúng ta có thể đến Quỳ Hoa Cốc sớm hơn, mà… Cái bệnh này của ta, cũng có thể sớm ngày được chữa khỏi, đúng không?”
“Hừ, ai mà thèm, không có nàng ta thì ta cũng có thể nhanh như vậy.” Đại sư tỷ tựa đầu lên vai Ngụy Ân Bái nói.
“Vâng, tỷ là đương nhiên rồi. Nhưng còn ta và tiểu sư đệ, lực chân chúng ta chẳng phải là không bằng tỷ sao? Chúng ta hiển nhiên sẽ kéo chân sau của tỷ.”
Ngụy Ân Bái nói lý nói lẽ một hồi lại khiến đại sư tỷ cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cả người cuối cùng cũng không còn căng cứng nữa, nhẹ nhàng ngả người xuống, đầu gối lên đùi Nguỵ Ân Bái, còn kéo tay Nguỵ Ân Bái đặt lên mặt mình. Tim Nguỵ Ân Bái đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Có lẽ những ngày gần đây đại sư tỷ vì tức giận mà quá mức mệt mỏi, lời an ủi của Nguỵ Ân Bái hình như cuối cùng cũng có chút tác dụng, đại sư tỷ vậy mà lại gối lên đùi Nguỵ Ân Bái ngủ ngon lành.
Vốn dĩ tay của Nguỵ Ân Bái bị đại sư tỷ nắm chặt đặt lên mặt nàng, nhưng lúc này đại sư tỷ đã ngủ say, Nguỵ Ân Bái lại không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt ve. Một lúc sau, nhận ra hành động có phần kỳ lạ của mình, dù xung quanh không có ai, cô vẫn vội vàng rút tay lại.
Người của Quỳ Hoa Cốc nhất định không thể chữa trị được cho cô đâu, xuyên việt mà cũng chữa được à? Nếu như có thể chữa được, có phải cô sẽ được đưa về thế giới cũ không? Cô hiển nhiên có hơi nhớ nhung cha mẹ mình, chỉ là sau khi cô rời đi thì thế nào? Cái vị gọi là “tiểu sư muội” này sẽ vô cớ biến mất? Hay thân xác này sẽ hoàn toàn chết đi? Vậy đại sư tỷ không phải sẽ phát điên mất hay sao? Còn tiểu sư đệ, thậm chí cả nhị sư huynh ở xa tận Linh Sơn đã vì mình mà chặt đứt một cánh tay và cả vị sư phụ điên rồ, suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc nữa. Cô mơ hồ cảm thấy có hơi không nỡ, cô thực sự đã coi mình là người của phái Linh Sơn. Nhưng trên thực tế, Quỳ Hoa Cốc thật sự có thể đưa cô trở về sao? Nếu không thể trở về, chẳng phải cô sẽ phải sống mãi trong cái thân phận tiểu sư muội của phái Linh Sơn ở thời đại này, quốc gia này hay sao? Ngụy Ân Bái nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy có hơi rầu rĩ.
Trong một chiếc xe ngựa khác, Lâm Vọng Túc đang dùng một tay chống đầu nghỉ ngơi, còn tiểu sư đệ thì mở giấy ra, múa bút thành văn bắt đầu hăng say sáng tác. Lâm Vọng Túc vốn đã không ngủ được, bị tiếng động của y quấy nhiễu đành phải tỉnh lại, hỏi: “Ngươi đang viết cái gì vậy?”
Tống Khả vốn thừa dịp Lâm Vọng Túc ngủ mới bắt đầu viết, thứ y đang viết là một câu chuyện về tam giác tình yêu giữa tam sư tỷ, đại sư tỷ và tiểu sư muội. Là một tiểu sư đệ đam mê bách hợp, sao có thể lãng phí tư liệu cẩu huyết thực tế này, y phải nhanh chóng ghi lại tư liệu này.
“Không… Không có gì cả…” Tống Khả vội vàng nhét tờ giấy vào lại trong tay áo.
“Lấy ra!” Lâm Vọng Túc không tức giận nhưng vẫn toát ra khí thế đáng sợ và uy nghiêm.
Tống Khả không muốn, nhưng dưới cái trừng mắt của Lâm Vọng Túc, Tống Khả không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy ra.
Tư liệu thực tế rất lộn xộn, không theo một trình tự nào, nhưng Lâm Vọng Túc vẫn hiểu được. Nàng ta lật xem từng trang một, đến khi đọc hết, hốc mắt vậy mà lại có hơi đỏ lên.