Sư Tỷ Có Độc - Chương 25
Chương 25.
Trong cơn bi phẫn xen lẫn giận dữ, Lâm Vọng Túc đã xé nát toàn bộ giấy của Tống Khả. “Ôi, ôi, sư tỷ…” Đây đều là tâm huyết của Tống Khả.
“Cút.” Lâm Vọng Túc mắng.
“Hả?”
Tống Khả còn chưa kịp nói xong đã bị một bàn chân đá văng ra khỏi xe ngựa. Thế này là sao??? Nữ nhân ấy à, thật là, tam sư tỷ vừa nãy còn đọc đến mức rơi lệ, là vì mấy dòng y viết cảm động quá chứ gì? Vậy mà không nói không rằng đã đá y xuống xe, chắc tại y viết hay quá rồi, Tống Khả xoa xoa cái mông đau, sau đó, tam sư tỷ lại ném toàn bộ những tờ giấy y viết xuống theo. Tống Khả nhếch nhác nhặt lại từng mảnh, nhiều tờ đã bị xé rách, y chỉ đành phải quay lại xe ngựa của đại sư tỷ và tiểu sư tỷ, đại sư tỷ cũng đang ngủ.
“Làm gì đó?” Nguỵ Ân Bái khẽ hỏi.
Tống Khả có hơi ấm ức bĩu môi.
“Bị đánh à?”
Thấy Tống Khả không lên tiếng, Nguỵ Ân Bái tiếp tục châm chọc: “Đây là do đệ tự chuốc lấy, chuyện nông phu và rắn, có từng nghe qua chưa? Nữ nhân đó cũng giống như bọ cạp độc vậy, ngươi còn đi thương hại nàng ta, đáng đời.”
“Không có đâu, nàng vừa mới khóc mà.” Tống Khả phản bác.
“Gì cơ?”
“Có lẽ tam sư tỷ cảm thấy những gì ta viết cũng là một cách để hiểu được nàng. Bị người khác nhìn thấu phần mềm yếu trong nội tâm, đối với một người như tỷ ấy hẳn sẽ có hơi không chấp nhận nổi.”
Hai người lại ríu rít một hồi, Nguỵ Ân Bái sợ đánh thức đại sư tỷ, nên bảo Tống Khả im lặng. Tuy nhiên, vẫn còn một điều mà Ngụy Ân Bái chưa hiểu: “Nếu dùng Thập Lý Sát, kết quả sẽ là ngọc đá cùng nát như vậy, sao nàng ta không dùng thẳng lên người đại sư tỷ luôn? Như vậy chẳng phải đơn giản hơn sao?”
“Tuy tam sư tỷ rất cố chấp trong chuyện tình cảm, nhưng dù sao tỷ ấy cũng là Quận chúa, tỷ ấy có lòng kiêu hãnh của riêng mình. Có lẽ, nếu không đến bước đường cùng thì tỷ ấy sẽ không muốn dùng Thập Lý Sát lên người đại sư tỷ.”
“Nói hươu nói vượn!” Đại sư tỷ chậm rãi ngồi dậy khỏi đùi Nguỵ Ân Bái: “Nàng ta không dùng Thập Lý Sát lên người ta không phải vì không muốn mà là vì không thể. Loại độc dược này hiện tại chỉ có tác dụng với nam nhân, không thể dùng với nữ nhân.”
“Tà ma như vậy sao? Còn nhiễm nam không nhiễm nữ nữa cơ à?” Nguỵ Ân Bái lắc lắc đầu.
Xe ngựa dẫu sao cũng có chút tác dụng, ngày đêm bôn ba, cuối cùng họ cũng đến được Quỳ Hoa Cốc. Miếng ngọc bài mà sư phụ họ đưa cho chẳng khác gì giấy thông hành, một đường trôi chảy không gặp trở ngại nào, rất nhanh họ đã gặp được Quỳ Hoa chân nhân. Vị Quỳ Hoa chân nhân này tóc đã bạc phơ, lưng còng, chống gậy, được một tiểu đồng dìu dắt. Quỳ Hoa chân nhân ngẩng đầu lên hỏi: “Sư phụ các ngươi vẫn khỏe chứ?” Quỳ Hoa chân nhân ngẩng đầu lên hỏi, bà ấy vừa cất tiếng, tuy không thể gọi là âm vang như chuông đồng, nhưng cũng coi như trung khí mười phần. Lúc này Nguỵ Ân Bái mới nhìn rõ vị lão giả này, tuy khuôn mặt đã đầy nếp nhăn nhưng có thể thấy tinh thần vẫn rất minh mẫn
“Vẫn như vậy.”
“Nam si nữ oán, mỗi người đều có số phận riêng.” Quỳ Hoa chân nhân khẽ thở dài: “Vậy lần này các ngươi đến đây là vì chuyện gì?”
“Thỉnh xin chân nhân cứu tiểu sư muội một mang.” Du Tử Ý dẫn đầu đám người Linh Sơn quỳ xuống, dĩ nhiên là Lâm Vọng Túc không quỳ.
“Đứng dậy rồi nói.”
Sau khi đại sư tỷ trình bày nguyên do, Nguỵ Ân Bái rất là xoắn xuýt, nhưng cô vẫn giữ kín việc mình đã xuyên không, vì cô thực sự cho rằng thế giới này hẳn là không có ai biết cách đưa cô trở về nơi cô thuộc về, cùng lắm chỉ có thể khôi phục ký ức của thân xác Thẩm Thanh Hoà mà thôi.
Quỳ Hoa chân nhân nắm lấy cổ tay cô bắt mạch, chỉ chốc lát sau bà ấy lại bảo cô quay lưng lại, rồi vận công sau lưng cô. Nguỵ Ân Bái chỉ cảm thấy như đã trôi qua rất lâu, thậm chí như thể mình đã ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô thấy mình cuối cùng cũng trở về, thấy cha mẹ và cả em trai của mình. Cô gọi mãi, nhưng dường như cha mẹ không nghe thấy cô nói gì, cũng không nhìn thấy cô. Cô còn thấy cả quản lý Uông, thấy bên cạnh quản lý Uông có một cô gái, trông quả thực rất quái dị. Có một khoảnh khắc, cô suýt chút nữa nghĩ người đó chính là mình, nhưng cô gái đó lại đối mắt với cô. Cô ấy thấy cô, cũng từ từ tiến về phía cô: “Cô? Cô có thể thấy tôi sao?” Nguỵ Ân Bái hỏi trong giấc mơ.
“Ngươi là ai?” Cô gái kia vừa lên tiếng đã dọa Nguỵ Ân Bái giật mình: “Sao lại giống ta đến vậy?”
“Tôi là Nguỵ Ân Bái đây, cô??? Chẳng lẽ cô là Thẩm Thanh Hoà???” Nguỵ Ân Bái đột nhiên tỉnh ngộ: “Phắc, cô thực sự là Thẩm Thanh Hoà??? Cô??? Cô xuyên về thế giới của tôi rồi sao? Tại sao… Tại sao lại có cảm giác như có thứ gì đó đang chắn giữa chúng ta vậy???” Rõ ràng trước mắt chẳng có gì cả, nhưng Nguỵ Ân Bái lại cảm thấy mình đang bị ngăn cách khỏi thế giới kia, cô chỉ có thể nhìn và nghe, chứ không thể chạm vào hay bước vào đó.
“Ngươi chính là Nguỵ Ân Bái mà bọn họ nhắc đến?”
“Là tôi!”
“Ngươi? Ngươi đang ở đâu vậy? Sao không ở nhà?”
“Ở nhà của đại sư tỷ.”
“Gì cơ?”
Dường như đã chuyển sang một góc độ khác, Nguỵ Ân Bái thấy Uông Lộ đang ngủ, còn Thẩm Thanh Hoà thì ôm lấy Uông Lộ từ phía sau: “Mẹ kiếp.”
Đầu óc của Nguỵ Ân Bái rối tung cả lên.
“Thẩm Thanh Hoà, cô nghe tôi nói, đó không phải là đại sư tỷ của cô, mà là quản lý Uông, cô ấy… Tôi…” Đột nhiên Nguỵ Ân Bái cảm thấy như mình đang rơi xuống, toàn bộ hồn phách lập tức tiêu tán, đầu nặng gốc nhẹ loạng choạng lùi về phía sau, như có ai đó đang ở phía sau kéo cô lại, làm cô không thở nổi. Chẳng mấy chốc cô đã tỉnh, tỉnh dậy mà cứ ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mơ. Ngay cả Quỳ Hoa chân nhân cũng có vẻ mệt mỏi vô cùng, một lúc lâu không nói ra lời được.
“Sư phụ…” Tiểu đồng kia lo lắng gọi.
“Chuyện này???” Đại sư tỷ thấy Nguỵ Ân Bái đổ mồ hôi như tắm, gương mặt tái nhợt, thậm chí cả Quỳ Hoa chân nhân cũng trông như đã dốc hết sức lực, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn rầu.
“Chưa từng gặp qua mạch tượng kỳ lạ như vậy. Ngươi không thuộc về Xa Quốc, cũng không thuộc về triều đại này???”
Không bao lâu sau, cuối cùng Nguỵ Ân Bái cũng bình tĩnh lại, cô quay người lại, nghi hoặc nhìn về phía Quỳ Hoa chân nhân: “Ngài đã đi vào giấc mơ của ta?”
Quỳ Hoa chân nhân đã có phần yếu ớt, thật lâu sau, ánh mắt lạc lõng không biết bay về đâu: “Tựa như mộng, mà cũng chẳng phải mộng.”
“???” Nói chuyện mơ hồ như vậy, đầu của Nguỵ Ân Bái đau muốn chết. Cô ôm lấy đầu, tiến đến trước mặt Quỳ Hoa chân nhân: “Ý ngài là gì? Rốt cuộc đây có phải là mộng không? Không phải mộng đúng không? Ban đầu ta cũng nghĩ là mộng, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Làm sao ngài có thể vào được mộng của ta? Ta đã thấy Thẩm Thanh Hoà, thấy mọi thứ ở thế giới của ta. Ta nhìn thấy, nghe thấy, nhưng không thể chạm vào, không thể quay về.”
Thấy Nguỵ Ân Bái vẫn còn ăn nói khùng điên như vậy, sắc mặt của Du Tử Ý và Tống Khả đều trở nên không tốt, chỉ có Lâm Vọng Túc, kẻ luôn hả hê trước tai họa của người khác, dở hơi bật cười khi nghe những “lời nói nhảm” của Nguỵ Ân Bái. Nàng ta cười trông thật đáng ghét, theo thường ngày, đại sư tỷ hẳn sẽ chỉnh đốn nàng ta, nhưng lúc này, đại sư tỷ đã hoàn toàn không còn tâm trạng khác, chỉ có thể đau đớn nhìn về phía chân nhân: “Vẫn không được sao? Chân nhân? Vì cớ gì mà sư muội của ta vẫn còn như vậy??? Thậm chí còn hồ đồ hơn???”
“Con bé không phải hồ đồ” Quỳ Hoa chân nhân gắng gượng mà ho khan hai tiếng: “Đợi đến rằm tháng sau rồi nói tiếp.”
“Chân nhân cần nghỉ ngơi rồi.” Tiểu đồng kia đỡ Quỳ Hoa chân nhân đứng lên rồi dìu vào trong phòng.
Còn lại mấy người của phái Linh Sơn, mỗi người mang một tâm sự riêng đứng tại chỗ.
“Là song xuyên sao? Ta xuyên đến đây, còn Thẩm Thanh Hoà xuyên ngược lại về hiện đại???” Nguỵ Ân Bái có hơi kích động nói.