Sư Tỷ Có Độc - Chương 28
Chương 28.
Uông Lộ nhích người ra sau, thực sự không hiểu nổi Thẩm Thanh Hoà. Trước đó cô ấy đã nói rõ ràng mình là Uông Lộ, không phải là sư tỷ gì của nàng ấy, nhưng Thẩm Thanh Hoà cứ khăng khăng bảo là vậy. Giờ cô ấy vừa mới bắt kịp với suy nghĩ của Thẩm Thanh Hoà, thì nàng ấy lại hỏi ngược lại là có phải hay không? Đúng là không thể nào theo kịp suy nghĩ của người não có vấn đề.
Vậy giờ cô ấy nên nói mình phải hay không phải đây? Nàng ấy khiến Uông Lộ cũng trở nên rối trí.
“Cô muốn tôi phải không?” Uông Lộ hỏi lại.
“Chuyện này sao có thể là ta muốn hay không được?” Thẩm Thanh Hoà có chút bực bội.
Uông Lộ chăm chú nhìn nàng ấy, rồi lấy chứng minh thư của mình ở trong túi ra. Khi Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy tên và ảnh trên thẻ, người trên tấm ảnh đó quá khác biệt với sư tỷ: “Uông Lộ…” nàng ấy nhận ra tên này: “Đây là cái gì?”
“Đây là chứng minh thư, cô cũng có.” Uông Lộ đã không còn ngạc nhiên với việc Thẩm Thanh Hoà không biết gì nữa: “Chứng minh thư của cô chắc là ở nhà cô.”
“Chỗ này.” Thẩm Thanh Hoà gõ nhẹ vào phần tên trên chứng minh thư: “Chỗ này ghi là Nguỵ… Nguỵ Ân Bái?”
Uông Lộ nhướng mày, không biết hiện tại người trước mặt là tỉnh táo hay vẫn còn mơ hồ.
“Giờ tỷ có thể nói rõ ràng cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?” Thẩm Thanh Hoà chống cằm, không hiểu được, nhưng cũng nhận ra nhận thức của mình có vấn đề.
Uông Lộ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng ấy nghe.
“Nhưng tôi không phải Nguỵ Ân Bái, ta là Thẩm Thanh Hoà, đến từ Linh Sơn, nơi đó có sư phụ và sư tỷ của ta. Lúc trước, ta đã bị thương, nhưng khi tỉnh dậy, mọi thứ đều không còn nữa.”
Uông Lộ thường đọc sách và xem phim trong thời gian rảnh, cô ấy không tin vào những chuyện xuyên không kiểu khoa học viễn tưởng như vậy. Tuy nhiên, khi công việc căng thẳng, đôi khi cô ấy cũng xem các lý thuyết kỳ quặc về siêu nhiên. Uông Lộ tựa lưng ra sau, nhận thấy người trước mặt và “tiểu Nguỵ” trước đây thật sự rất khác nhau, sự khác biệt về tính cách rất rõ rệt, những cử chỉ, hành vi hằng ngày cũng rất kỳ lạ.
Có thể là do tổn thương đại não dẫn đến tinh thần thất thường, chứ sao có thể xuyên không được? Cô ấy cảm thấy mình cũng bị kéo vào dòng suy nghĩ kỳ quặc ấy. Nhưng hiện tại, nhận thức của Thẩm Thanh Hoà rõ ràng là không hiểu biết về mọi thứ của xã hội hiện đại, liệu tổn thương não có thể gây ra điều này? Uông Lộ không hiểu lắm, càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp.
“Tôi có thể ở đây không? Nếu không được thì cũng không sao, nhưng cô đừng để cho người kia… em trai tôi đưa tôi đến đó, được không?” Thẩm Thanh Hoà thử nói bằng ngôn ngữ ở nơi này: “Tôi không thích và cũng sợ chỗ đó.”
“Bệnh viện tâm thần phải không?”
Thẩm Thanh Hoà mờ mịt và đầy bất lực gật đầu.
“Không phải tôi bảo… mà thôi, cô không đi thì không đi, chỉ là…”
“Cô yên tâm, tôi biết cô không phải là sư tỷ của tôi, tôi sẽ không, sẽ không coi cô là tỷ ấy nữa đâu.” Thẩm Thanh Hoà hơi ngượng ngùng và khó xử.
“Thế… được rồi, cô muốn ở thì cứ ở đi.” Thật ra, Uông Lộ chỉ băn khoăn về chuyện này, giờ Thẩm Thanh Hoà đã nhận thức rõ ràng, Uông Lộ cũng không còn quá để ý.
So với sự hỗn loạn và kỳ quái ban đầu, những ngày sau đó lại trôi qua một cách êm đềm. Để tiện cho việc ở lại của Thẩm Thanh Hoà, Uông Lộ đã gọi điện cho Nguỵ Hạo, nhờ hắn mang những vật dụng cần thiết và điện thoại của Nguỵ Ân Bái đến.
“Quản lý Uông, chuyện này? Thật sự phiền chị quá.” Nguỵ Hạo cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng hắn cũng không có cách nào tốt hơn.
“Không sao đâu.” Chỉ cần Thẩm Thanh Hoà không coi cô ấy như người yêu đồng giới và có những hành động quá thân mật, thì cô ấy cảm thấy vấn đề cũng không quá lớn. Chỉ là điều này khó mà nói rõ với Nguỵ Hạo.
“Nhưng cũng không thể để chị tôi ở mãi chỗ chị được.”
“Để xem sao đã, biết đâu chỉ là hứng thú nhất thời, vài ngày nữa có khi cô ấy lại không muốn ở đây nữa.”
“Chị ấy rất phụ thuộc vào chị.” Nguỵ Hạo lắc đầu.
Uông Lộ nghĩ rằng sau khi Thẩm Thanh Hoà đã nhận ra mình không phải là vị sư tỷ mà nàng ấy yêu thích, có lẽ sẽ không còn phụ thuộc vào mình một cách kỳ lạ nữa.
“Chị! Chị!” Nguỵ Hạo vào nhà, lớn tiếng gọi Thẩm Thanh Hoà: “Chị đi đâu cũng phải nói một tiếng chứ, làm ba mẹ lo chết khiếp, còn nữa, sao chị lại chạy đến đây? Điện thoại không cầm mà tiền cũng không có.”
“Đi bộ đến.” Uông Lộ lại một lần nữa cảm thấy không nói nên lời.
Nguỵ Hạo nhìn chị gái bằng ánh mắt thương cảm như đang nhìn một người không tỉnh táo.
“Chị tôi lại làm phiền chị rồi.” Ngụy Hạo còn mang theo vài món quà biếu Uông Lộ. Trước khi Uông Lộ kịp từ chối, Nguỵ Hạo đã nhanh chóng đóng cửa và rời đi.
Điện thoại của Nguỵ Ân Bái đã được Nguỵ Hạo sạc đầy pin, khuôn mặt của Thẩm Thanh Hoà được nhận diện mở khóa ngay lập tức.
“Có việc gì thì gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi qua WeChat, cô không biết dùng đúng không?” Uông Lộ thử dò hỏi.
Thẩm Thanh Hoà gật đầu, Uông Lộ đành phải kiên nhẫn dạy nàng ấy cách sử dụng điện thoại. Khi mở WeChat ra, Uông Lộ loay hoay một hồi nhưng không tìm thấy ID của mình trong danh bạ của Nguỵ Ân Bái. Cuối cùng, cô ấy phải dùng điện thoại của mình để nhắn một tin cho Nguỵ Ân Bái.
Tin nhắn vừa gửi đi, trên điện thoại của Thẩm Thanh Hoà lập tức hiện ra một thông báo với tên người gửi là “ns”: “Đây là tên cô lưu tôi à??? Ns có nghĩa là gì?”
Thẩm Thanh Hoà đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói: “Tôi tên là Thẩm Thanh Hoà, đến từ Linh Sơn, tôi không phải là Nguỵ Ân Bái.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi đột nhiên quên mất thôi.” Uông Lộ đặt tay lên vai Thẩm Thanh Hoà, rồi bắt đầu dạy nàng ấy cách gọi điện cho cô ấy bằng WeChat và những kiến thức cơ bản khác giống như dạy người lớn tuổi làm quen với điện thoại thông minh vậy.
Mấy ngày sau, Uông Lộ cảm thấy yên tâm hơn một chút, Thẩm Thanh Hoà ở nhà cô ấy, tỏ ra rất yên lặng, không còn gây rối. Ban ngày, cô ấy không rõ Thẩm Thanh Hoà ở nhà làm gì một mình, nhưng khi đi làm ở công ty trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Cứ thi thoảng, Uông Lộ lại gọi một cuộc gọi video để xem Thẩm Thanh Hoà đang làm gì ở nhà. Đến trưa, sợ Thẩm Thanh Hoà đói, cô ấy lại đặt đồ ăn giao đến. Thẩm Thanh Hoà vốn thông minh, trí nhớ tốt, chỉ sau vài ngày đã học được những thứ cơ bản.
Tuy nhiên, có một số tin nhắn trên điện thoại mà nàng ấy nhận được, chữ thì nàng ấy nhận ra nhưng lại không biết người gửi là ai. Ví dụ, có một tin nhắn từ một người tên là tiểu Giản gửi đến: [Chị Bái, chị thế nào rồi? Em nghe chị Lộ nói chị tỉnh lại rồi, vốn định đến thăm chị nhưng nghe nói chị còn chưa ổn định lắm. Chị hồi phục tốt chứ? Chị làm em sợ chết khiếp, cứ tưởng là sẽ không được gặp lại chị nữa.]
Rồi người đó còn gửi kèm nhiều biểu cảm kỳ lạ, khiến Thẩm Thanh Hoà nhìn mà đau đầu. Tuy vậy, nàng ấy vẫn tò mò trả lời lại: [Đã bình phục, đừng lo lắng.]
Tiểu Giản: [Gì mà đừng lo lắng chứ? Em nhớ chị lắm luôn đó, chị không biết khi đến bệnh viện nhìn thấy chị như vậy, bọn em buồn chết đi được. Đúng rồi, em hỏi chị chuyện này, chị có phải thích chị Lộ không?]
Thẩm Thanh Hoà: [Chị Lộ là ai?]
Tiểu Giản: [??? Là quản lý của bọn mình, Uông Lộ đó.]
[Uông Lộ.] Thẩm Thanh Hoà nghiền ngẫm cái tên này, mới nhớ ra đó là chủ nhân của căn nhà này.
[Ừm? Cũng tạm.] Thẩm Thanh Hoà thật thà đáp.
[Chị này, thích thì nói là thích, sao lại gọi là cũng tạm? Để em nói cho chị biết, em đã nhận ra từ lâu rồi, nhìn ánh mắt chị khi nhìn chị Lộ là em hiểu ngay, đúng không? Em cảm giác hình như gần đây chị Lộ đã biết rồi.]
Phần sau của tin nhắn, Thẩm Thanh Hoà đã bắt đầu thấy khó hiểu, nàng ấy chỉ biết đáp lại: [Người mà tôi yêu nhất là sư tỷ của tôi, mãi mãi chỉ có một mình sư tỷ mà thôi.]
Buổi tối khi Uông Lộ về nhà, cô ấy và Thẩm Thanh Hoà cùng ăn cơm hộp. Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Hoà muốn ra ngoài đi dạo, Uông Lộ đành phải đi cùng. Họ không đi xa, chỉ quanh quẩn trong công viên cạnh khu chung cư của Uông Lộ. Thẩm Thanh Hoà lấy điện thoại ra, hỏi Uông Lộ: “Tiểu Giản này là ai?”