Sư Tỷ Có Độc - Chương 29
Chương 29.
Vốn dĩ, Uông Lộ luôn tôn trọng quyền riêng tư của người khác, cô ấy sẽ không bao giờ xem các tin nhắn trong điện thoại. Tuy nhiên, trong trường hợp đặc biệt của Thẩm Thanh Hoà, cô ấy đành phải cầm lại đây và giải thích: “Giản Đan là đồng nghiệp cùng phòng với chúng ta, hai người khá thân thiết.” Uông Lộ nhìn Thẩm Thanh Hoà rồi điều chỉnh lại lời nói: “Giản Đan và tiểu Nguỵ khá thân nhau.”
Uông Lộ lần lượt lướt xuống và thấy Giản Đan đã nhắc đến việc Nguỵ Ân Bái thích mình. Nguỵ Ân Bái thích mình ư? Xét đến trường hợp của Thẩm Thanh Hoà, thì việc thích này có phải là thích trong mối quan hệ đồng tính không? Người trước mặt thật sự là thích mình sao? Vậy thì sư tỷ và Thẩm Thanh Hoà là gì nữa?
Uông Lộ hoàn toàn bối rối, nhưng hiện tại người trước mặt đang không tỉnh táo, chẳng lẽ đi hỏi Giản Đan sao, không thể nào, điều đó quá dở hơi.
Uông Lộ trả lại điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà, liếc nhìn nàng ấy với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi hồi tưởng lại những ngày trước, nhưng cô ấy không nhìn ra có gì khác biệt trong cách đối xử của tiểu Nguỵ với mình? Giản Đan nói rằng ánh mắt của tiểu Nguỵ khác biệt? Phải không? nhưng Uông Lộ hoàn toàn không có ấn tượng nào. Trong ký ức của cô ấy, cô ấy và tiểu Nguỵ không hề có sự tiếp xúc bằng mắt hay giao tiếp nào. Trong công việc, tiểu Nguỵ làm việc nhanh và có thái độ tốt, nhưng ngoài công việc thì ít có mối quan hệ cá nhân. Thậm chí, cô ấy còn có nhiều thời gian giao lưu với Giản Đan hơn. Làm sao tiểu Nguỵ có thể thích mình? Khi nào thì tiểu Ngụy bắt đầu thích mình?
Uông Lộ cảm thấy hơi tò mò, nhưng người trước mặt đang không tỉnh táo, nên Uông Lộ lắc đầu. Những gì xảy ra gần đây thật sự quá hoang đường và mơ hồ.
Thẩm Thanh Hoà đã ở nhà Uông Lộ một thời gian, nàng ấy đã nhanh chóng học hỏi và hiểu biết về nhiều thứ trong thế giới này. Rõ ràng nhất là vào buổi sáng, nàng ấy bắt đầu ra ngoài và tham gia tập thái cực quyền và múa kiếm với nhóm các bà lão ở công viên gần đó. Tuy nhiên, việc tìm kiếm sư tỷ và con đường về nhà vẫn hoàn toàn chưa có manh mối nào.
Cho đến sáng hôm đó ngủ mơ, nàng ấy mơ thấy người phụ nữ giống hệt mình tên là “Nguỵ Ân Bái”.
Đêm hôm đó cũng thật kỳ lạ, vốn Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn ngủ rất ngon, nhưng một cơn gió thổi qua đã khiến cửa phòng bị khóa, giữa đêm khuya, nàng ấy đứng bên cửa cố gắng mở mà không được. “Ừm?” Nàng ấy định phá cửa nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Uông Lộ, đứng ở cạnh cửa do dự một lát, đành từ bỏ và ngồi co ro trên ghế sofa. Nhưng đêm đó trời lại lạnh, gió và mưa ầm ầm đập vào cửa sổ, Thẩm Thanh Hoà không chỉ cảm thấy lạnh mà còn sợ hãi, trong đêm như vậy, nàng ấy rất muốn được ôm trong vòng tay của sư tỷ, nhưng sư tỷ không thấy đâu. Thẩm Thanh Hoà ôm đầu gối, buồn bã và thương tâm, suy nghĩ một chút, nước mắt không kìm nổi trào ra.
Nửa đêm, Uông Lộ tỉnh dậy để đi vệ sinh, mắt vẫn chưa mở nổi, vừa mở cửa phòng ra thì một tia chớp lóe lên, chiếu đúng vào Thẩm Thanh Hoà đang ngồi trên ghế sofa, tóc tai rối bù. Uông Lộ bị giật mình đến nỗi không thở nổi, mặt tái mét, ôm ngực và run rẩy hỏi: “Ai? Ai ở đó?”
Mặc dù bị doạ một phen kinh hoàng, nhưng dù sao cũng là một phụ nữ trưởng thành, cô ấy nghĩ rằng mình hoa mắt hoặc đang mơ. “Tách” một tiếng, đèn phòng khách được bật lên. Thấy Thẩm Thanh Hoà đang ngồi co ro trên ghế sofa, cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi không nhịn được mắng: “Cô nửa đêm không ngủ, ngồi đó làm gì? Cũng không bật đèn lên!”
Tia chớp vừa lóe lên cũng khiến Thẩm Thanh Hoà giật mình, bị Uông Lộ quát như vậy, nàng ấy mới vội vàng lau khô nước mắt, giải thích: “Tôi… tôi đang ngủ.”
“Ngủ sao lại chạy ra đây ngủ?”
“Cửa không mở được.” Thẩm Thanh Hoà đứng dậy chạy đến trước cửa phòng ngủ phụ, vặn thử.
“Sao lại không mở được?”
“Gió thổi qua, nên không mở được nữa.”
Hơn nửa đêm, mặc dù Uông Lộ bị Thẩm Thanh Hoà doạ đến mức tỉnh táo hẳn, nhưng cũng không biết chìa khóa đặt ở đâu, thứ như chìa khóa phòng thì cô ấy vốn không mấy khi dùng đến.
“Được rồi, vậy cô, cô cứ ngủ trên ghế sofa đi.” Uông Lộ vô tình chạm vào tay của Thẩm Thanh Hoà, cảm giác lạnh buốt đến doạ người. Cô ấy muốn lấy một chiếc chăn dày cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng phát hiện rằng chăn dày đều để ở phòng ngủ phụ, chỉ còn một chiếc trên giường của mình.
Uông Lộ hơi lúng túng, lại tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy chìa khóa. Tinh lại vào nửa đêm, tâm trạng của cô ấy cũng không tốt, vung tay nói: “Thôi, không tìm nữa, tối nay cô cứ ngủ cùng tôi đi.”
“Không được, tôi chỉ ngủ với sư tỷ của tôi.” Lúc này, Thẩm Thanh Hoà vẫn không đồng ý.
Uông Lộ lập tức nghẹn lời: “Vậy thì cô cứ chịu lạnh đi.” Đến lúc này, cô ấy mới nhớ ra mình cần đi vệ sinh, sau khi đi xong cũng không muốn quan tâm đến Thẩm Thanh Hoà nữa, nhưng cũng không đóng cửa. Thẩm Thanh Hoà do dự một chút rồi lên giường của Uông Lộ, kéo chăn phủ lên người mình: “Tôi sẽ không làm việc gì có lỗi với sư tỷ, sư tỷ sẽ tha thứ cho tôi.”
“Cô nói như thể tôi có ý định làm gì đó với cô vậy? Tôi thẳng, làm sao có thể làm gì cô được?” Bản thân cô ấy còn cảm thấy khó hiểu vì bị người trước mặt hôn, đúng là việc lạ. Chắc chắn là vì đêm đó khi tỉnh dậy gặp phải chuyện như vậy nên tâm trạng Uông Lộ không tốt, vì thế tính khí cũng không được dễ chịu.
Thẩm Thanh Hoà đành phải nói xin lỗi và giải thích rằng mình không có ý đó, mong cô Uông đừng giận. Nói xong, nàng ấy chui vào chăn, nằm nghiêng chuẩn bị ngủ.
Đêm đó gió và mưa rất lớn, không khí trên giường cũng không được thoải mái. Sau đó, Uông Lộ không nói thêm gì với Thẩm Thanh Hoà nữa, chỉ có tiếng gió và sấm rền vang lọt vào tai, khiến người ta cũng không còn bận tâm đến chút cảm xúc này của bản thân nữa. Uông Lộ không biết mình đã ngủ khi nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, cô ấy thấy mình nằm trong vòng tay của một người. Vì hôm đó là cuối tuần không phải đi làm, cô ấy lơ mơ một hồi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra và vội vàng rời khỏi vòng tay của Thẩm Thanh Hoà.
“Tôi thấy cô ấy rồi.” Thẩm Thanh Hoà mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó, nên chưa kịp phản ứng ngay lập tức.
“Ai?”
“Nguỵ Ân Bái.”
Uông Lộ trợn trắng mắt, rồi quay người nằm xuống ngủ tiếp. Cô ấy khó khăn lắm mới có thể ngủ nướng vào cuối tuần mà bị người này làm phiền. Giấc ngủ của cô ấy vốn không tốt, nên sau khi bị đánh thức rất khó để ngủ lại. Chỉ nghe thấy Thẩm Thanh Hoà đang nói những chuyện ma quỷ:
“Cô ấy đã nói chuyện với tôi, cô ấy cũng biết tôi, còn nói về cô và một số chuyện khác mà tôi không hiểu được.”
Uông Lộ chỉ nói rằng nàng ấy đã mơ hoặc bệnh tình đa trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong khi đó, Nguỵ Ân Bái ở Xa Quốc xa xôi dường như cuối cùng cũng đã tìm thấy một tia hy vọng. Dưới sự thuyết phục của Quỳ Hoa chân nhân, cuối cùng những người của phái Linh Sơn cũng tin rằng cô không phải là Thẩm Thanh Hoà.
“Lần sau khi trăng tròn là có thể về được, đúng không?” Nguỵ Ân Bái và những người khác đã ở lại Quỳ Hoa Cốc một thời gian, đợi Quỳ Hoa chân nhân hồi phục chân khí rồi hỏi.
“Chỉ có thể thử lại lần nữa.” Quỳ Hoa chân nhân trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
Các đệ tử của phái Linh Sơn cũng đã ở lại Quỳ Hoa Cốc ăn uống và nghỉ ngơi. May mắn là số tiền mà Lâm Vọng Túc mang theo đủ nhiều, giúp cho mọi người có thể ở lại đây một cách tương đối yên tâm.
Dưới sự giúp đỡ của Quỳ Hoa chân nhân và sự giải thích liên tục của Nguỵ Ân Bái, thì dường như đại sư tỷ và tiểu sư đệ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng Nguỵ Ân Bái là người xuyên không đến đây. Họ luôn nghĩ rằng tiểu sư muội gặp phải vấn đề, đến mức sư phụ cũng không thể làm gì, nên mới đến cầu cứu Quỳ Hoa chân nhân. Nhưng nếu Quỳ Hoa chân nhân đã nói như vậy, thì người trước mặt thật sự không phải là tiểu sư muội của họ sao? Đại sư tỷ lùi lại hai bước, không biết phải làm thế nào.
Nguỵ Ân Bái đã lặp đi lặp lại những lời giải thích đó.
“Ý ngươi là tiểu sư tỷ của chúng ta ở chỗ của ngươi sao?” Tống Khả ngồi xổm xuống: “Vậy thì ngươi hãy nhanh chóng đổi tỷ ấy về lại đi!”