Sư Tỷ Có Độc - Chương 30
Chương 30.
“Tuy rằng ta rất muốn trở về, nhưng các ngươi thực sự không có một chút nào lưu luyến hay tiếc nuối với ta sao? Uổng công trước đó ta còn nghĩ nếu ta có thể trở về, ta sẽ cảm thấy hơi luyến tiếc các ngươi.” Nguỵ Ân Bái tức giận nhìn chằm chằm Tống Khả. Tống Khả gãi gãi mũi: “Cũng không phải như vậy, chỉ là bọn ta cũng có chút chưa thể tiếp nhận ngay được.”
Từ đó trở đi, đại sư tỷ trở nên có phần suy sụp. Lâu nay, nàng luôn ôm một tia hy vọng đến Quỳ Hoa Cốc, nàng tin rằng Quỳ Hoa chân nhân chắc chắn có thể chữa khỏi tiểu sư muội của mình. Tiểu sư muội ngoan ngoãn đáng yêu của nàng sẽ trở lại, ai ngờ, khi đến Quỳ Hoa Cốc, lại xác nhận người trước mặt không phải là Thanh Hoà. Rõ ràng chỉ là Thanh Hoà vẫn đang nằm mê man, tỉnh dậy lại là một người khác, vậy Thanh Hoà của nàng đang ở đâu?
Không lâu sau, đêm trăng tròn lại đến. Dường như lần này, Quỳ Hoa chân nhân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trong mắt Nguỵ Ân Bái, mọi thứ đã đủ long trọng, trong lòng cô cũng tràn đầy tự tin. Nhưng trước khi Quỳ Hoa chân nhân tiễn cô đi, cô cảm thấy nên từ biệt mọi người trong phái Linh Sơn một cách chính thức. Tống Khả đứng gần cô nhất, hiếm khi cô tiến tới ôm nhẹ Tống Khả một cái. Vốn dĩ cô chỉ muốn làm lấy lệ, bởi cô không thích tiếp xúc thân thể với nam nhân, nhưng không ngờ Tống Khả lại ôm cô chặt cứng, giọng nghẹn ngào: “Tiểu sư tỷ… không phải, lần này ngươi đi, có phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa?”
“Chắc là vậy, dù sao xuyên không cũng là việc ngàn năm có một, không thể muốn đến là đến, muốn đi là đi.”
“Ta sẽ nhớ ngươi.”
“Ta cảm ơn ngươi, ngươi hãy chăm sóc sư tỷ thật tốt.”
Nguỵ Ân Bái bước tới trước mặt Lâm Vọng Túc: “Thật ra ta và ngươi cũng chẳng có gì để nói, xét cho cùng chúng ta cũng chẳng phải người quen biết gì, cũng chẳng có thâm thù đại hận. Nhưng dù gì cũng đã từng quen biết nhau, ngươi vẫn nên bớt cố chấp đi. Đại sư tỷ… trong lòng tỷ ấy đã có người khác, ngươi cần gì phải như vậy? Hái dưa lúc còn xanh sẽ không ngọt…” Nguỵ Ân Bái cố gắng khuyên nhủ với tâm ý chân thành, nhưng đổi lại là một cái tát từ Lâm Vọng Túc. Phái Linh Sơn quả là giỏi trong việc tát người, Nguỵ Ân Bái lập tức nổi giận, đây đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết người tốt. Nhưng không đợi cô ra tay, đại sư tỷ đã đứng ra trả lại hai cái tát thay cô. Lâm Vọng Túc cũng không phản kháng, chỉ lạnh lùng cười và dùng đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận nhìn chằm chằm vào đại sư tỷ. Quỳ Hoa chân nhân đứng bên nhìn chuyện bát quái của phái Linh Sơn đến mê mẩn, Nguỵ Ân Bái thấy bà ấy chỉ còn thiếu mang hạt dưa ra ăn. Lúc này, tiểu đồng nhắc nhở: “Thời khắc sắp đến rồi.”
“Chúc các ngươi hạnh phúc.” Cuối cùng, Nguỵ Ân Bái có chút xúc động ôm lấy đại sư tỷ. Ngay lúc đó, trong chớp mắt, ánh sáng lóe lên khiến Nguỵ Ân Bái không thể mở mắt ra, trong cơn mơ màng, cô cảm thấy như đã ngất đi. Trong lòng thầm nghĩ, Quỳ Hoa chân nhân không hổ là người mà sư phụ đã giới thiệu, lần này chắc chắn sẽ thành công. Nhưng điều mà Nguỵ Ân Bái không ngờ tới là khi cô trở về, không chỉ có một mình cô.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy phía dưới mềm như bông, còn phía trên thì nặng nề. Mở mắt ra, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Đây chẳng phải là đại sư tỷ sao?
Khốn kiếp!!! Lại thất bại rồi!
Nguỵ Ân Bái tuyệt vọng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, cô thấy những tòa nhà cao tầng, dòng xe cộ đông đúc và vô số đôi mắt đang vây quanh mình. Cả người Nguỵ Ân Bái hỗn loạn, có tiếng ồn ào hỏi: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỷ có sao không?”
“Đây??? Là? Là năm nào?” Ngụy Ân Bái ôm đầu hỏi.
“Năm 2020 chứ gì nữa! Có phải cô bị đập đầu vào đâu không?”
Nguỵ Ân Bái đưa tay sờ mặt mình, cố nén cảm giác hoang mang để tự đứng dậy. Dần dần, mọi thứ trước mắt trở nên quen thuộc đến kỳ lạ, thậm chí cả nơi này cô cũng thấy quen. Cuối cùng, cô chợt nhận ra, đây chẳng phải là con đường mà cô gặp tai nạn sao? Khốn kiếp! Thật sự đã quay về rồi! Nguỵ Ân Bái nhìn những người hiện đại trước mắt, tất cả đều đang cầm điện thoại quay phim, cuối cùng cô cảm thấy một cảm giác thân thuộc đến nỗi muốn bật khóc.
“Không phải chứ, các người đang làm gì ở đây? Quay phim à? Sao không thấy nhân viên đâu cả? Hay là cosplay?”
“Có khi là quay video ngắn đấy, thời buổi này quay video ngắn không cần mạng sống nữa sao, đúng là điên thật, nằm đấy làm gì chứ?” Có người trong đám đông lẩm bẩm.
“Ai? Ai quay video ngắn chứ?” Nguỵ Ân Bái tiện miệng chửi lại một câu, nhưng khi nhìn lại trang phục của mình, không đúng. Ban đầu cô đã thấy đại sư tỷ, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô kinh hoàng bật ngửa ra sau. Thật sự là sư tỷ, không chỉ có sư tỷ, mà cả Tống Khả và Lâm Vọng Túc cũng ở đây!!!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế????
Sao cả ba người họ cũng ở đây??
Lúc này, sư tỷ và những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Nhiều người vây quanh thấy không ai bị thương nặng cũng dần dần tản đi. Tiếng người trước đó đã lẩm bẩm tiếp tục cằn nhằn: “Giờ không biết là thời buổi gì nữa, mấy thứ yêu ma quỷ quái gì cũng quay video, vì mấy cái lượt xem mà không màng mạng sống, giữa đường lớn lại bày trò lố bịch, muốn thu hút sự chú ý đến không có giới hạn…”
Nguỵ Ân Bái chẳng còn sức để tranh cãi với người kia, cô còn chưa hiểu nổi tình huống trước mắt của mình. Đây là kiểu gì thế này, một mình cô kéo theo cả ba người cùng đến đây sao? Không thể nào chứ? Nhưng vì tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cô vẫn cố gắng kiểm tra tình trạng của ba người kia: “Mọi người không sao chứ?”
“Đây là…?” Đại sư tỷ cảnh giác nhìn quanh, hai người còn lại cũng mở to mắt.
“Sao cả ba người các ngươi cũng xuyên không đến đây?” Nguỵ Ân Bái bất lực nói, nhưng nơi này không phải chỗ để nói chuyện. Trên đường lớn, xe cộ qua lại, rõ ràng rất nguy hiểm. Thêm vào đó, trang phục của họ trông thật kỳ quặc, rất dễ gây chú ý. Đầu Nguỵ Ân Bái đau nhức, là cơn đau thực sự. May thay, nơi này cách nhà cô không xa, nên cô quyết định về nhà trước. Ba người phái Linh Sơn đành phải lẽo đẽo theo sau cô.
“Tiểu sư tỷ, đây là đâu? Ngươi chính là đến từ đây sao?” Tống Khả theo thói quen gọi Nguỵ Ân Bái là tiểu sư tỷ: “Sao bọn ta cũng đến đây rồi? Quỳ Hoa chân nhân đâu? Mấy thứ trong tay họ là gì vậy? Sao nó chạy nhanh thế?”
“Ngươi im miệng trước đi!” Nguỵ Ân Bái cảm thấy lỗ tai ong ong, cô chỉ muốn về nhà trước rồi mới nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Lúc này, mấy người kia đều rất tin tưởng mà đi theo cô về khu chung cư của mình. Nhưng tiếc thay, với bộ quần áo kỳ lạ trên người, thẻ ra vào của cô cũng không thấy đâu, cả nhóm bị bảo vệ khu chung cư chặn lại: “Mấy người định làm gì đây?”
“Về nhà.”
“Chủ nhà ở tòa nào?”
“Toà số 3, căn 702.”
“Tên chủ nhà là gì?”
“Nguỵ Đại Minh.”
Bảo vệ thấy cô trả lời trôi chảy, nên đành để họ vào. Nguỵ Ân Bái dẫn ba người Xa Quốc lên thang máy, đến trước cửa căn hộ của mình.