Sư Tỷ Có Độc - Chương 6
Nói thật, y cứ khóc như vậy thật sự khiến Ngụy Ân Bái cảm thấy rất phiền phức, nếu không phải nể tình y có gương mặt đẹp đẽ thanh tú, nét mặt vẫn còn đầy nét trẻ con đó, Ngụy Ân Bái sẽ đánh y một trận, làm gì có nam nhân nào lại khóc thành dáng vẻ như vậy?
Ngụy Ân Bái chỉ có thể tạm thời xem y là em trai mình lúc nhỏ mới nhịn xuống được không đánh y.
“Được rồi, đừng khóc, ta biết trong lòng đệ không thoải mái, sao ta lại không phải chứ? Không hiểu sao đến nơi này, không chỉ không quen lối sống, đến cả triều đại nào ta cũng không biết.”
Thấy tiểu sư tỷ lại bắt đầu nói mê sảng, tiểu sư đệ đau lòng lại càng khóc lớn hơn.
“Được rồi, câm miệng!” Khoảnh khắc kiên nhẫn ngắn ngủi của Ngụy Ân Bái biến mất, cô đành đẩy tiểu sư đệ ra.
Tống Khả bị cô dọa sợ nên ngừng khóc.
“Đệ lau khô nước mắt rồi cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngụy Ân Bái cảm thấy nên mau chóng tìm hiểu rõ tình hình trước mắt, lúc đó mới nghĩ được đối sách.
“Hả? Chuyện gì xảy ra sao? Sách này à? Không phải tỷ đã đọc rồi sao?” Tống Khả chỉ tay vào quyển sách trong lòng cô.
“Vậy à? Vậy, vậy ta sẽ xem lại một chút.” Ngụy Ân Bái ấp úng nói: “Ta không hỏi đệ cái này, ta nói là… những người vừa tới, chuyện lúc nãy là sao? Sư… sư phụ như vậy lại là có chuyện gì?” Ngụy Ân Bái xoa xoa tóc.
“Hai~ Hôm đó đám môn hạ của phái Tử Quy đánh tỷ bị thương quá nặng, nhị sư huynh đi báo thù cho tỷ, không ngờ bọn họ lại dám đuổi đánh tới cửa Linh Sơn, hôm nay, nhị sư huynh cũng bị mất một tay rồi…”
“Hả…” Ngụy Ân Bái cắn ngón tay, oan oan tương báo này thật sự bao giờ mới dứt, vậy thì vị sư huynh cụt tay kia chính là vì mình nên mới cụt tay?
Ngụy An Bái ngẫm lại thấy mùi máu tanh, sau đó cảm thấy nhị sư huynh đối với mình tốt như vậy, ân tình này sao mà trả hết? Cũng không thể lấy thân báo đáp được nhỉ?
Nhất thời Ngụy Ân Bái cảm thấy gút mắt tình nghĩa đồng môn này hình như qúa phức tạp rồi.
“Tiểu sư đệ, ta hỏi một chút, chắc không phải… vị nhị sư huynh này có tình cảm với ta đấy chứ?”
“Tiểu sư tỷ, tỷ nói gì vậy!?” Tống Khả trừng mắt nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự ghét bỏ, đôi mắt khóc đến mức đỏ như mắt thỏ.
“Từ nhỏ nhị sư huynh đã xem chúng ta như đệ muội ruột thịt, hơn nữa tỷ là một đôi với đại sư tỷ, nếu nhị sư huynh có gan thích tỷ, tay còn lại của huynh ấy cũng sẽ bị đại sư tỷ chém lìa!”
“Hả??” Tuy trong lòng của Ngụy Ân Bái mơ hồ cảm thấy tình cảm giữa mình và vị đại sư tỷ này thật sự có hơi không tầm thường, chỉ là ngại ở hiện đại, cô đã nhìn thấy vô số hành động của nữ thẳng, không dám nghĩ lung tung, đến hiện tại cũng có hơi không xác định, cô quơ quơ quyển sách trong tay: “Đệ nói bậy bạ gì vậy? Có phải đọc tiểu thuyết nhiều tới mức hỏng não rồi không? Có phải một đôi hay không?? Hả? Đu couple lên đến đầu sư tỷ nhà mình à??? Ta nói cho đệ biết, người đu couple sẽ không có kết cục tốt, sẽ cô đơn, biết chưa?”
Thẳng nam như y mà cũng nói cô và quản lý Uông là hai người họ xứng đôi, xứng cái rắm ấy! Ngụy Ân Bái chỉ nghĩ đơn giản Uông Lộ là hủ nữ, vậy thì chỗ nào cong được chứ?
“Ta sẽ bỏ qua chuyện này, làm hỏng danh tiếng của đại sư tỷ thì không hay đâu.” /follow me/
“Nếu tỷ đã biết rõ môn quy, đồng môn không được yêu nhau, vậy trước đó vì sao tỷ còn thích đại sư tỷ??? Hại đại sư tỷ bị sư phụ trách phạt, phong ấn mất thuật Phi Thiên, lại còn không thể xuống núi suốt mười năm, hơn nữa còn đuổi hết các đệ tử làm tạp dịch xuống, mọi việc mệt nhọc ở đây đều đổ ập lên đầu đại sư tỷ, tỷ… Bây giờ tỷ lại ở đây vô tình vô nghĩa!”
Ngụy Ân Bái bị tiểu tử này mắng đến mức sắc mặt thay đổi, sao cô lại còn muốn bám đuôi đại sư tỷ?
Cô mất tự nhiên ho khan mấy cái rồi lại sờ sờ cổ mình, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Ây, đệ, đệ cũng đâu cần phải nóng như vậy, ta, ta cũng… không phải ta vẫn chưa khỏi hẳn sao, sư phụ đã nói cần thêm thời gian, ta ở đây mới thanh tĩnh được sao?”
Quả nhiên chiêu này hiệu nghiệm, Tống Khá hơi bất đắc dĩ nhìn Ngụy Ân Bái mấy lần, sau đó vô vỗ vai cô rồi xin lỗi: “Ta sai rồi, ta quên mất tiểu sư tỷ vẫn đang không nhớ rõ gì hết, tỷ mau chóng khỏe lại đi, tỷ xem đại sư tỷ đã khổ thế nào rồi.”
“Vậy có phải để sẽ không nhắc tới ta và đại sư tỷ là một đôi nữa?” Ngụy Ân Bái cảm thấy tiểu sư đệ này không đúng cho lắm.
“Ừm, tỷ gặp chuyện không may, suýt chút ta đã tưởng rằng cặp đôi của mình bất hạnh luôn rồi.” Tống Khả khẽ ngượng ngùng: “Thật ra ta vẫn luôn không dám, vì chúng ta là đồng môn mà.”
“Chúng ta? Xưa nay cũng đâu thiếu chuyện đại sư huynh thích tiểu sư muội? Tiểu sư muội tiểu sư đệ là đông làm tây làm, sao còn ra loại quy định cấm đồng môn yêu nhau? Ai quy định?”
“Thôi bỏ đi, đến cả đại sư tỷ mà tỷ cũng quên rồi, thứ môn quy này…” Tiểu sư đệ chỉ tiếc sắt không thành thép, chỉ đành thủ thỉ giải thích với cô.
…
“Tổ sư gia? Quy định rồi? Sinh ra quái thai? Loại chuyện không có căn cứ khoa học này, chỉ là đồng môn thôi mà, cũng đâu phải họ hàng gần, nếu là họ hàng cũng đành nhưng đó cũng là chuyện của nam nữ, còn ta và đại sư tỷ đều là nữ mà, đâu có sinh con được, sao lại còn phải cấm?” Ngụy Ân Bái cảm thấy vô nghĩa.
“Tỷ… Tổ sư gia là nữ nhân!! Thê tử của bà ấy cũng vậy!!”
“Mẹ kiếp! Tiên tiến vậy à???” Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy? Xem ra không chỉ có thể chấp nhận hôn nhân đồng tính, đến cả vấn đề sinh con cũng giải quyết được? Ngụy Ân Bái thầm nói.
Cô lại muốn nhìn xem đến cuối cùng thì thế giới này ra sao, ở hiện đại e là đợi khi cô bảy tám mươi tuổi cũng không có chuyện hôn nhân đồng tính, nghĩ đến nhiều bi kịch nào là thúc giục kết hôn, nào là lừa hôn, Ngụy Ân Bái cũng có chút bi quan.
“Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
“Hả?” Tống Khả cũng không biết cô lại phát điên gì.
“Xuống núi đấy, ta muốn xem xem thế giới này.”
Tống Khả nhìn cô như kẻ điên.
“Bệnh của tỷ còn chưa khỏi hẳn, ta cũng bị thương, sư phụ vẫn chưa tỉnh rượu, có lẽ đại sư tỷ tới Linh Trì luyện công rồi, nhị sư huynh cũng bị thương luôn, tỷ muốn xuống núi cái gì?”
“Cũng phải, lúc này thật sự có hơi không thích hợp, vậy qua mấy hôm nữa rồi nói sau đi.” Ngụy Ân Bái đang nghĩ qua vài hôm nữa, liệu ký ức của nguyên chủ có quay về không? Vậy cô không còn bị xem là kẻ ngốc nữa rồi!
“Vậy cho ta mượn mấy quyển sách chỗ đệ giải sầu đi.” Ngụy Ân Bái lại chọn mấy quyển: “Phò mã của ta không thể không đáng yêu”. Ây, cái tên khiến cô rụt tay lại.
“Kinh thế hồng nhan”, “Hoàng hậu, thần thiếp ướt rồi” Ây ây ây, tiêu đề như vậy thì làm sao lọt qua vòng kiểm duyệt được? Có điều Ngụy Ân Bái vẫn âm thầm lấy chúng đi.