Tạ Trì Tương Tư - Chương
Tôi và Phó Sinh đã kết hôn được bảy năm, trong đó, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình suốt sáu năm. Anh ta thường xuyên xuất hiện cùng các cô người mẫu trẻ tuổi tại các bữa tiệc. Anh ta không biết tôi đã rụng hết tóc vì hóa trị. Vào một đêm khuya tĩnh mịch, nam sinh viên mà tôi nuôi dưỡng suốt sáu năm lặng lẽ cạo trọc đầu, mang chiếc nhẫn kim cương đến trước cửa nhà tôi: “Chị, chị ly hôn với anh ta đi. Em sẽ nuôi chị.”
1
Tôi nhắn tin hỏi Phó Sinh một ít tiền để thanh toán viện phí.
Nửa tiếng sau, anh ta mới trả lời một tin nhắn:
[Đang bận, không rảnh.]
Mi mắt tôi hơi run, lặng lẽ mở một khung trò chuyện khác, ghi chú: Nhóc con.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên mở lời mượn tiền từ người tôi đã nuôi dưỡng như thế nào.
Cuối cùng, tôi chọc vào ảnh đại diện của cậu ấy hai lần:
[Nhóc, gửi chút tiền đi.]
Phía bên kia lập tức phản hồi. Cậu ấy gửi một biểu tượng cảm xúc ngoan ngoãn.
Sau đó chuyển khoản 5000.
Rồi tiếp tục chuyển ba lần 5000.
Còn thêm 142 đồng lẻ.
[Chị, đây là tất cả số tiền mà em có, toàn bộ đều gửi cho chị.]
2
Sáu năm trước, khi tôi gặp Tạ Trì, cậu ấy chỉ là một nam sinh viên đại học.
Cậu ấy cao 1m83, thấp hơn Phó Sinh khoảng năm centimet.
Tạ Trì ngoan ngoãn hiểu chuyện, lạc quan vui vẻ như ánh mặt trời.
Giống hệt Phó Sinh thời sinh viên.
3
Đó là một đêm mưa.
Phó Sinh bảo tôi đợi anh ta ở bãi đỗ xe.
Trời đổ cơn mưa.
Tôi đứng đợi một tiếng đồng hồ dưới mưa, nhưng không thấy chiếc Maybach màu đen đâu cả.
Tôi gọi cho trợ lý Lý – người làm quan hệ công chúng của Phó Sinh.
Anh ta ấp úng, giấu đầu lòi đuôi, nói:
“Cô chủ, sếp Phó có một cuộc họp đột xuất không thể rời đi được, anh ấy vừa bảo tôi nói với chị, nhưng tôi bận quá nên quên mất, xin lỗi chị.”
Tôi biết.
Không phải trợ lý quên.
Mà là Phó Sinh quên.
Tại vì qua định vị điện thoại.
Tôi thấy anh ta đang ở một sàn diễn thời trang.
Tôi nhớ rõ, người mẫu tai tiếng Lục Thiển Thiển hôm nay sẽ diễn ở sàn diễn này.
Mưa rơi rất lớn.
Lông mi của tôi ướt đẫm bởi những giọt mưa to như hạt đậu, khó khăn đến mức tôi không thể mở mắt được.
Bỗng nhiên.
Có một chiếc ô màu hồng che trên đỉnh đầu tôi.
Tạ Trì cầm ô, vừa bước ra từ KFC, trên cổ vẫn còn đeo thẻ nhân viên tạm thời.
Cậu ấy đưa hộp giấy trong tay cho tôi.
Bên trong là hai cặp cánh gà cay giòn rụm.
“Chị, có phải tại vì cặp cánh gà cuối cùng bị em lấy mất, chị không mua được cánh gà, nên mới khóc ở đây đúng không?”
“Trời ạ, chị đừng khóc mà, phần này của em cho chị.”
Tôi hít mũi.
Cầm lấy một miếng cánh gà vừa khóc vừa ăn.
Tôi thề.
Đó là miếng cánh gà ngon nhất, ấm áp nhất mà tôi từng ăn trong đời.
Sau này.
Tạ Trì nói.
Tối hôm đó, cậu ấy thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo lông cáo màu bạc, đứng khóc bên đường, phản ứng đầu tiên là nghĩ:
“Người giàu cũng khóc sao? Nếu tôi có tiền, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ khóc.”
Tôi cười cười.
Nhét vào túi cậu ấy một xấp tiền:
“Cho em tiền.”
“Sau này đừng để chị khóc nữa, được không?”
Tạ Trì do dự một lúc.
Cuối cùng vẫn đồng ý.
Vì cậu ấy cần số tiền này để nuôi sống bà và em gái vẫn đang vất vả cày cấy ở vùng núi.
4
Sáu năm trôi qua rất nhanh.
Bên cạnh Phó Sinh không ngừng thay đổi người mới.
Nhưng duy nhất không thay đổi, chính là Lục Thiển Thiển.
Cô ta giống như lúc tôi và Phó Sinh yêu nhau, cứ hợp rồi tan.
Sáu năm trôi qua, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Phó Sinh.
Năm đầu tiên.
Tôi còn tranh cãi với Phó Sinh: