Tạ Trì Tương Tư - Chương 2
“Anh nhất định phải dẫn một cô người mẫu trẻ vào quán bar để bàn chuyện làm ăn sao?”
Phó Sinh lấy ra một chiếc dây chuyền kim cương mới mua, đeo vào cổ tôi:
“Tương Tư, không có người đàn ông nào muốn đưa vợ mình đến những nơi như vậy, anh làm thế này là vì tốt cho em.”
Năm thứ hai.
Gương chiếu hậu bên ghế phụ không biết bị ai dùng son môi vẽ lên một hình trái tim.
Ngày hôm sau, tôi lái xe đến công ty tìm Phó Sinh.
Tình cờ gặp Lục Thiển Thiển đang chạy đến, vẻ mặt e thẹn.
Cô ta vén tóc bên tai, hơi cắn môi, gõ cửa sổ xe phía bên phải: “Anh Phó Sinh…”
Cho đến khi thấy người trong xe là tôi.
Mặt cô ta liền biến sắc:
“Là cô Phó…
“Xin lỗi, tôi tưởng đây là xe của bạn trai tôi.”
Tôi vừa liếc nhìn đã nhận ra, màu son trên môi cô ta giống hệt với thỏi son đỏ anh đào rơi dưới ghế phụ.
Cô ta nói tưởng đây là xe bạn trai mình, rõ ràng là đang khiêu khích tôi.
Sau khi về nhà.
Phó Sinh hối hả đưa cho tôi một cái chìa khóa xe.
Đó là chiếc Porsche Panamera màu hồng dâu tây mới.
Anh ta nói:
“Còn nhớ lúc còn đi học, em thích nhất chiếc xe này.
“Bây giờ ước mơ đã thành hiện thực rồi, em thấy vui không?”
Tôi ném chìa khóa xe sang một bên, nghiêm túc nhìn Phó Sinh:
“Phó Sinh.
“Anh đã từng nói sẽ không phụ lòng em.”
Phó Sinh ngẩn người.
Ngay lập tức ôm tôi vào lòng:
“Tương Tư, anh và cô ấy chỉ là bạn.
“Anh chỉ tiện đường cho cô ấy đi nhờ xe.”
…
Cho đến vài ngày trước.
Phó Sinh và Lục Thiển Thiển bị chụp ảnh ngồi trên xuồng máy ở khu nghỉ dưỡng cạnh bờ biển, bọn họ dựa sát vào nhau.
Tôi lạnh nhạt gật đầu, nói với các phóng viên:
“Đừng nghĩ nhiều, bọn họ chỉ là bạn.”
5
Sau khi giải quyết xong vụ bê bối cho Phó Sinh, tôi bắt xe đến bệnh viện.
Bác sĩ khuyên tôi phải đi hóa trị đúng lịch, như vậy mới có khả năng chữa trị.
Tôi biết.
Những lời đó chỉ là để an ủi tôi mà thôi.
Khi quẹt thẻ trả viện phí, tôi bỗng nhiên phát hiện thẻ không còn tiền.
Cũng đúng thôi.
Vài ngày trước tôi chuyển mấy chục nghìn tệ cho Tạ Trì để đóng tiền thuê nhà.
Hôm qua hình như còn đi mua túi xách, quần áo, giày dép, tiêu hết hơn trăm nghìn tệ.
Không để ý rằng giới hạn thẻ đã hết, bây giờ một đồng cũng không rút ra được.
Vậy nên.
Tôi mới gọi điện hỏi tiền từ Phó Sinh.
Nhưng tôi không ngờ rằng.
Người từng nói kiếm được tiền sẽ đưa hết cho tôi tiêu.
Bây giờ lại chuyển hết tiền trong ví cho Lục Thiển Thiển.
Sáu năm qua.
Tôi và Tạ Trì không làm gì cả.
Nhưng Phó Sinh đã làm mọi thứ với Lục Thiển Thiển.
Thậm chí, trước đây Lục Thiển Thiển còn từng có con với anh ta.
Phó Sinh không đồng ý, cuối cùng bắt cô ta phá thai.
Tôi biết tất cả những điều này.
Nhưng tôi sẽ không rời khỏi Phó Sinh với hai bàn tay trắng.
Kẻ trước trồng cây, kẻ sau hái quả.
Không có chuyện tốt đẹp như vậy.
Dù có mục nát.
Tôi cũng phải mục nát cùng anh ta.
6
Nhận được tiền từ Tạ Trì.
Cuối cùng tôi cũng thành công ra khỏi bệnh viện.
Tôi lập tức chạy đến ngân hàng để mở khóa giới hạn thẻ, sau đó chuyển ngay 50,000 tệ cho Tạ Trì.
[Cảm ơn, nhóc con.]
Tạ Trì nhỏ hơn tôi bảy tuổi.
Dù bây giờ cậu ấy đã có công việc, và là giám đốc của một tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán.
Nhưng tôi vẫn thích gọi cậu ấy như vậy.
Có không ít cô gái theo đuổi cậu ấy.
Nhưng Tạ Trì luôn thích gọi điện cho tôi, lừa tôi đến gặp những cô gái đó, sau đó khoác tay tôi và nói:
“Xin lỗi nhé, tôi đã có bạn gái rồi.”
Rất nhiều năm trước.
Khi còn đi học.
Phó Sinh cũng đã dùng cách này để đối phó với những đàn em theo đuổi anh ta.
Chỉ tiếc rằng, quá khứ không thể níu kéo.
7
Nửa đêm.
Tôi gỡ bỏ tóc giả, để lộ cái đầu trọc lóc do hóa trị.
Nhìn hình ảnh tiều tụy của mình trong gương, tôi không khỏi bàng hoàng.
Là từ khi nào, người từng được Phó Sinh ví như nữ thần Aphrodite, lại biến thành dáng vẻ thế này…
Một kẻ lưu lạc đáng thương, lang thang không biết ngày về.
Linh hồn và thể xác đều khô héo.
Bác sĩ nói.
Bệnh của tôi là do tôi tự chuốc lấy.
Cũng đúng.
Những năm tháng ấy tôi uống không hết rượu, không ngừng hút thuốc, tham gia không biết bao nhiêu buổi tiệc tùng, tất cả chỉ để giúp con đường gây dựng sự nghiệp của Phó Sinh thêm suôn sẻ.