Tạ Trì Tương Tư - Chương 3
Bây giờ, con đường của anh ta đã thật sự rộng mở.
Chỉ còn lại tôi chơi vơi trong cống rãnh.
Cốc cốc…
Cửa nhà bị ai đó gõ nhẹ hai lần.
Đây là căn nhà riêng của tôi, đến cả Phó Sinh cũng không biết.
Tôi không nhìn qua mắt mèo,btrực tiếp mở cửa.
Đập vào mắt tôi là một màu đỏ rực.
Chín mươi chín đóa hồng tươi thắm, được bọc trong giấy đen tinh tế, rực rỡ động lòng người.
Trong nhụy hoa ở chính giữa bó hoa này.
Có một chiếc nhẫn kim cương nhỏ.
Nói thật lòng.
Đó là viên kim cương nhỏ nhất tôi từng thấy.
Nhưng nó cũng là…
Chiếc nhẫn sáng nhất tôi từng gặp.
Tạ Trì cúi xuống, tháo mũ.
Cậu ấy đã cạo trọc mái tóc ngắn mềm mại của mình.
Cái đầu trọc lóc, ở dưới ánh đèn hành lang trở nên vô cùng chói mắt.
“Em cạo trọc cùng chị, sợ gì chứ.”
Cậu ấy quỳ một bên chân, dâng bó hoa hồng đến trước mặt tôi:
“Chị, chị ly hôn với anh ta đi. Em nuôi chị.”
Nghe những lời này.
Trái tim vốn bình lặng như nước của tôi dường như bị kích động.
Tạ Trì lấy điện thoại ra, hiện lên số dư 583 vạn tệ (~19,82 tỷ vnđ) khiến tôi sững sờ.
“Chị, thật ra những năm qua, số tiền chị cho em, em đều tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí.
“Tiền trước đây dùng để giúp đỡ bà và em gái, em cũng đã bù lại rồi.
“Thời Tương Tư.
“Chị ly hôn với anh ta đi, em sẽ nuôi chị.”
8
Đêm nay thật yên tĩnh.
Màn lụa trong suốt bị gió đêm thổi qua, tung bay theo gió, ánh trăng trên bầu trời lúc xa lúc gần.
Tạ Trì thì thầm bên tai tôi, nói hết lần này đến lần khác:
“Chị, em rất yêu chị.”
Chúng tôi nhìn lên những vì sao, cố gắng ôm lấy sự ấm áp này sâu hơn một chút.
“Còn chị?
“Chị có nguyện ý yêu em không?”
Tạ Trì khàn giọng hỏi tôi.
Tôi và cậu ấy tay đan tay, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của tôi sáng lên.
Tạ Trì cười nhẹ, khóe mắt hơi cong lên, nụ cười không giấu được niềm vui:
“Vậy ngày mai, em có thể đưa chị về nhà em được không?
“Em muốn giới thiệu vợ tương lai với bà và em gái của em.”
Tôi ngẩn người.
Trong đầu bất chợt nhớ lại nhiều năm về trước, có người đã từng nói với tôi những lời này.
Đôi môi lạnh lẽo của Tạ Trì hôn lên trán tôi, ôm lấy đầu tôi như để an ủi:
“Chị, em không phải là anh ta.
“Chó con mãi mãi không phản bội chủ nhân của nó, tình yêu của em cũng vậy.”
9
Tạ Trì quê ở Đại Lý, Vân Nam.
Chúng tôi mua vé máy bay chuyến sớm, khởi hành khi mặt trời mọc.
Trước khi lên máy bay, tôi gọi điện cho luật sư:
“Luật sư Lý, phiền anh soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.”
Đầu dây bên kia ngạc nhiên:
“Chị Thời, chị đừng hành động bốc đồng.”
Tôi ngồi trong phòng, thản nhiên châm một điếu thuốc:
“Không phải bốc đồng.”
“Chỉ là cảm thấy tên của tôi và anh ta đặt cạnh nhau thật ghê tởm.”
Luật sư Lý im lặng một lúc, khuyên nhủ tôi:
“Chị, đó đều là tiền mà, chị không thể vứt bỏ dễ dàng như vậy.”
Thật ra.
Trước khi kết hôn, tôi và Phó Sinh đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân.
Ai đề nghị ly hôn trước sẽ ra đi tay trắng.
Tôi còn nhớ, khi đó Phó Sinh đã nói:
“Tương Tư, giờ thì em sẽ không bao giờ đề nghị ly hôn với anh.
“Em là người tham tiền, chắc chắn không muốn từ bỏ tài sản chỉ để rời bỏ anh.”
Anh ta nghĩ tôi là kẻ tham tiền.
Không nghĩ rằng, những ngày đầu khởi nghiệp, tôi tiết kiệm từng đồng là để anh ta có thêm chút vốn.
Đến cuối cùng, anh ta lại nghĩ tôi keo kiệt không dám tiêu tiền.
Có lẽ cũng chính vì thỏa thuận tiền hôn nhân này, mà Phó Sinh giờ đây không kiêng nể gì, dám vô tư công khai Lục Thiển Thiển với tất cả mọi người.
Điều đáng sợ nhất là…
Khi bạn nghĩ sẽ sống cùng anh ta cả đời.
Thì anh ta lại nghĩ, cả đời này, phải dùng cách nào để tính toán với bạn.
“Dập đi.”
Một giọng nói lạnh lùng kéo tôi trở lại hiện thực.
Tạ Trì đứng yên, nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay phải của tôi.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn đầy bã cà phê.
“Chị, chị hứa với em sẽ không hút thuốc nữa mà.”
Tôi liếm đôi môi khô khốc, tay buông thõng xuống:
“Không có lần sau.”
Trên máy bay.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ.
Tạ Trì dựa vào vai tôi ngủ, cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, như sợ tôi chạy mất.
Tôi nghĩ.
Tại sao tình cảm chân thành luôn bị phụ bạc?
Tại sao khi vất vả lắm mới có người yêu mình, thì mình lại chẳng còn bao nhiêu thời gian?
Tạ Trì à.
Tốt nhất là em cũng lừa tôi.
Như vậy, tôi sẽ không còn gì để vương vấn.
10
Nhà của Tạ Trì nằm trên một ngọn núi xa xôi.
Nhìn con đường đất ướt nhẹp sau cơn mưa.
Tui nhìn đôi giày cao gót của mình, chần chừ.
Tạ Trì không nói lời nào, bế tôi lên, vững vàng bước qua đoạn đường bùn lầy.
Cậu ấy cởi giày da của mình đưa cho tôi, tự mình đi chân trần:
“Chị, đường ở đây khó đi, đi giày cao gót dễ bị trẹo chân, quên mang dép mất rồi, chị có thể đi tạm giày của em được không?
“Em muốn bế chị đi, nhưng còn vali nữa…”
Tôi đã từng thấy Tạ Trì nghiêm nghị, quyết đoán khi nói chuyện với những người trong công ty.
Nhưng khi cậu ấy nói với tôi, vẫn luôn vô cùng dịu dàng.
Chân Tạ Trì lớn hơn tôi vài size. Tôi mang giày của cậu ấy, cảm giác như đứa trẻ con mang trộm giày của người lớn.
Tạ Trì một tay cầm giày cao gót, tay kia kéo vali, chậm rãi đi sau lưng tôi, thỉnh thoảng trêu chọc tôi đi trông thật buồn cười.
Cuối cùng, chúng tôi cũng an toàn đến nơi.
Từ phía xa.
Tôi đã thấy một bà cụ hiền từ và một cô bé trông khoảng mười mấy tuổi vẫy tay chào chúng tôi.
Bà của Tạ Trì rất nhiệt tình.
Bà ấy tìm chiếc ghế sạch nhất trong nhà, lau đi lau lại bằng tay áo, sau đó mới đưa cho tôi ngồi.
Tôi ngại ngùng đỡ bà ngồi xuống trước.
Nhưng bà ấy lại áy náy nhìn tôi:
“Cô gái nhỏ, chỗ chúng tôi điều kiện không tốt, cực khổ cho cháu phải đến tận đây. Sáng nay bà dậy sớm dọn dẹp ba lần, cháu yên tâm, trong nhà tuyệt đối sạch sẽ!”
Tôi như ngừng thở.
Cảm thấy hơi căng thẳng, nắm lấy góc áo của Tạ Trì.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi sinh ra chưa từng gặp ba mẹ.
Ba mẹ của Phó Sinh không thích tôi, họ nói tôi quá xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là loại hồ ly tinh chuyên lừa đàn ông.
Mỗi lần đến nhà họ Phó, tôi đều phải chịu một trận mắng chửi.
Đây là lần đầu tiên có người lớn đối xử với tôi dịu dàng như vậy.
Tôi thật sự không biết phải làm gì.
Em gái của Tạ Trì cầm một quả táo đến trước mặt tôi.
Em ấy rụt rè ngẩng đầu lên nhìn tôi:
“Chị… chị đẹp quá đi… em… em có thể gọi chị là chị dâu không?
“Đây là phần thưởng của thầy giáo, em còn tiếc chưa dám ăn, cho chị ăn nhé!”
Tôi cẩn thận nhận lấy quả táo, mắt hơi cay:
“Được chứ.
“Tại sao lại không được?”
11
Buổi tối, Tạ Trì tự tay xuống bếp nấu một bữa ăn đơn giản.