Tạ Trì Tương Tư - Chương 6
Phó Sinh chột dạ sờ sờ mũi:
“Vợ à, em cười gì thế?”
Tôi cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong lòng:
“Em đang nghĩ, dù bệnh ung thư của em không chữa được, nhưng những giây phút cuối đời vẫn có anh ở bên cạnh, đối với em như vậy là đủ rồi.
“Phó Sinh, anh sẽ luôn bên cạnh em đúng không?”
Ánh mắt Phó Sinh không được tự nhiên, vô thức lảng tránh.
Anh ta qua loa an ủi tôi vài câu.
Rồi quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chắc bọn họ không thể chờ đợi thêm được nữa.
Ngay khi cửa chưa đóng hẳn, tôi đã nghe thấy giọng Lục Thiển Thiển từ trong điện thoại của anh ta:
“Chồng à, nửa đêm nay chúng ta ra tay nhé, thử nghiệm bao nhiêu ngày rồi, cô ta không hề nghi ngờ chút nào.”
Phó Sinh hạ giọng:
“Đừng vội vợ à.”
“Đợi cô ta chết rồi, anh sẽ cưới em về nhà.”
Họ luôn liên lạc qua điện thoại.
Ngày tôi xuất viện cũng vậy.
Lục Thiển Thiển luôn núp ở đầu dây bên kia, làm quân sư cho Phó Sinh.
Tôi mỉa mai nhếch mép, chán chường ra dấu tạm biệt với camera mini trong chậu hoa ở góc phòng.
Không biết Vương Dịch sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này.
Có lẽ đây sẽ là hình ảnh cuối cùng tôi để lại trên thế gian này.
Mi mắt tôi bỗng trở nên nặng trĩu.
Dù tôi biết rõ rằng sắp có vụ nổ trong nhà, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ đột ngột ập đến.
Tự nhiên tôi lại nghĩ đến Tạ Trì.
Ngày cậu ấy đi an táng bà.
Tôi đã lén nhìn cậu ấy một lần.
Cậu ấy gầy đi nhiều.
Tôi không dám lại gần.
Chỉ sau khi cậu ấy rời đi, tôi mới lặng lẽ đặt một bó hoa trước mộ bà.
Thật ra.
Không nhất thiết phải chết.
Nhưng nếu để tôi mang theo sự áy náy với Tạ Trì sống tiếp vài ba năm nữa.
Tôi không thể làm được.
Điều đó quá khó khăn.
20
Trong lúc ngủ mơ
Tôi dường như nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó là một luồng hơi nóng bốc lên, dường như muốn thiêu đốt tôi đến cháy rụi.
Tôi không thể mở mắt.
Chỉ cảm thấy có một giọng nói quen thuộc bên tai:
“Chị à, đó không phải lỗi của chị, em cũng chưa bao giờ trách chị.
“Em đã suy nghĩ rất lâu, không biết phải nói thế nào, nhưng bây giờ em phải nói…
“Có thể quay trở lại không? Vào lúc ba giờ sáng ngày chị nói rằng chị cũng yêu em.”
21
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã là mấy tiếng sau.
Vài giây trước khi vụ nổ xảy ra.
Đội cứu hỏa đã mang thang cứu hộ, đặt lên cửa sổ phòng ngủ của biệt thự.
Không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, Tạ Trì tự mình trèo lên thang, bất chấp mọi thứ, đập vỡ kính lao vào căn phòng ngập mùi gas, bế tôi đang ngủ mê không thể tỉnh dậy.
Tạ Trì nói.
Tất cả đều là Vương Dịch nói cho cậu ấy biết.
“Chị à, đều là lỗi của em, không nên cúp điện thoại của chị.
“Hai ngày đó em đưa em gái lên thành phố, thật sự rất bận, cũng không biết phải đối mặt với chị thế nào, nên…”
Tôi lắc đầu, ôm chặt lấy cậu ấy.
Vương Dịch đã thu thập đầy đủ chứng cứ phạm tội của Phó Sinh và Lục Thiển Thiển, sau đó gửi cho tôi:
“Cô Thời, cô tự mình báo thù đi.”
“Cứu cô một mạng, chia thêm cho tôi một phần không quá đáng chứ?”
Tôi đã gói ghém tất cả những chứng cứ này, cùng với bằng chứng ngoại tình của Phó Sinh trong những năm qua, nộp lên tòa án.
Phó Sinh và Lục Thiển Thiển đều bị kết án mười năm tù giam vì tội cố ý giết người không thành.
Tôi và Phó Sinh cũng thuận lợi ly hôn.
Tạ Trì vẫn từ chức.
Cậu ấy dùng số tiền tích góp được, mở một công ty mới, đặt tên là “Tương Tư”.
Công việc đầu tiên mỗi ngày của Tạ Trì, là giám sát tôi đi bệnh viện chữa bệnh.
Sau đó mới đến công ty làm việc.
Trời không phụ lòng người.
Nửa năm sau.
Tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật, cơ thể hoàn toàn hồi phục.
Nhìn mái tóc trên đỉnh đầu chậm rãi mọc trở lại, tôi vui mừng ôm chặt lấy Tạ Trì:
“Nhóc con! Chúng ta không còn trọc đầu nữa rồi!”
Tạ Trì xoa xoa đỉnh đầu lởm chởm của tôi.
Lấy ra từ phía sau một hộp quà siêu lớn.
“Mở ra xem đi.”
Tôi cẩn thận mở dải ruy băng, chỉ thấy bên trong đặt một chiếc váy cưới trắng tinh.
“Chị à, lần trước em đã tặng chị một chiếc nhẫn kim cương, vẫn còn nợ chị một bộ váy cưới.
“Bây giờ đã đủ rồi, chị có đồng ý kết hôn với em không?”
22
Vào tháng thứ hai sau khi tôi và Tạ Trì kết hôn.
Tin tức Lục Thiển Thiển biến thành kẻ điên trong tù đã lên hot search.
Có người quen nói với tôi.
Nghe nói, cô ta ở trong tù đi khắp nơi tự xưng là vợ của tổng giám đốc, ngày nào cũng lừa gạt mọi người.
Sau đó, có một chị đại nhận ra cô ta, Lục Thiển Thiển từng quyến rũ chồng của chị ấy.
Chị đại này chính là người đã vô tình giết chết chồng mình khi anh ta ngoại tình và bạo lực gia đình, vậy nên mới vào tù.
Vừa hay.
Chị đại vốn đã đầy oán hận, giờ cuối cùng cũng có chỗ để trút giận.
Chị ấy hàng ngày nghĩ cách tra tấn Lục Thiển Thiển, cuối cùng, Lục Thiển Thiển không chịu nổi mà phát điên.
Cả ngày chạy khắp trại giam mà không mặc quần áo.
Còn về Phó Sinh ở buồng giam bên cạnh, cũng chẳng khá khẩm hơn.
Phó Sinh vốn quen miệng lưỡi trơn tru, sống dựa vào phụ nữ.
Đối mặt với một đám đàn ông, chỉ có thể bị bắt nạt.
Nghe nói người ta hàng ngày ăn cơm.
Còn anh ta thì ăn phân.
-Hết-