Thần Thám Đọc Tâm Thập Niên 90 - Chương 1
Em bé nhà tôi mất tích rồi!
“Cốc cốc… Cốc cốc…”
Triệu Hướng Vãn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Xung quanh tĩnh lặng, một màu đen bao phủ.
Ký túc xá Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đèn tắt đúng 10 giờ tối, sau khi tắt đèn mà có người gõ cửa ký túc xá nữ, không phải là nữ sinh cùng tầng thì cũng là giáo viên của trường.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngắt quãng, mang theo chút lo lắng. Dù có việc gấp nhưng vẫn kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng.
Triệu Hướng Vãn, người ngủ ở giường dưới ngồi dậy xuống giường.
Khi cô mở cửa, ánh sáng mờ mờ của hành lang rọi lên một người phụ nữ trung niên hơi mập, mái tóc ngắn rối bời, thần sắc tiều tụy, trên má vẫn còn vương vết nước mắt.
“Cô Chu?”
Người đến là Chu Xảo Tú, thư ký giảng dạy của Học viện Hình sự, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp hình sự khóa 91. Nhưng muộn thế này bà đến đây làm gì?
Câu gọi “cô Chu” này đã đánh động ba cô gái khác trong ký túc. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam thực hiện quản lý theo kiểu quân sự hóa, các cô gái vừa trải qua một tháng huấn luyện quân sự nhanh chóng rời giường, đứng ngay ngắn trước cửa, chào hỏi.
Tháng mười ở thành phố Tinh, tỉnh Hồ Nam, trời vẫn còn nóng, các cô gái mặc đồ ngủ cotton, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi nhưng khi thấy giáo viên lại tỏ ra căng thẳng.
“Cô Chu, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không phải trong lớp xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có phải có thông báo khẩn cấp không ạ?”
Các cô gái thi nhau hỏi, Chu Xảo Tú mím môi, dường như muốn nói vài lời an ủi nhưng trong lòng bà rối bời, không còn tâm trí nào khác, hai tay siết chặt, môi run run nói: “Triệu Hướng Vãn, tôi… Muốn nhờ em giúp đỡ!”
[Con tôi, em bé nhà tôi mất tích rồi! Tôi không thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại là thấy tiếng con bé khóc, con bé khóc gọi mẹ.]
Khi dòng suy nghĩ của Chu Xảo Tú truyền đến trong đầu, vẻ mặt Triệu Hướng Vãn trở nên nghiêm trọng.
Giáo viên chủ nhiệm Chu Xảo Tú là một người phụ nữ rất hiền lành, luôn quan tâm đến 38 học sinh trong lớp, bình thường nói chuyện nhẹ nhàng, toàn thân toát lên sự dịu dàng của một người mẹ. Con của bà bị mất, chắc chắn bà đang rất lo lắng.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt từ đôi tay siết chặt của Chu Xảo Tú lên trên, dừng lại ở vết nước mắt trên má bà: “Cô Chu, cô cần em làm gì? Cô cứ nói đi ạ.”
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn điềm tĩnh và chắc chắn, mang theo sức mạnh khiến người khác tin tưởng.
Đôi tay run rẩy của Chu Xảo Tú dần trở nên bình tĩnh hơn, bà cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nhìn xung quanh. Hành lang dài chỉ có vài bóng đèn huỳnh quang sáng, ngoại trừ phòng 316 này thì tất cả các cửa ký túc xá đều đóng kín.
[Đã mười giờ rưỡi rồi, không nên đến tìm sinh viên vào giờ này, điều này không đúng với quy định của trường. Vì việc riêng của mình mà ảnh hưởng đến giấc ngủ của các em, làm phiền các em, mình làm thế này là không đúng! Sao mình lại thiếu bình tĩnh đến vậy? Ông Hứa nói đúng, con bị mất tích làm mình mất hồn mất vía, không thể suy nghĩ bình thường được.]
Chu Xảo Tú không ngừng tự trách mình trong lòng, rõ ràng bà rất hiểu rằng đến ký túc xá của sinh viên vào giờ này và gọi các em dậy là không thích hợp.