Thần Thám Đọc Tâm Thập Niên 90 - chương 6
Triệu Hướng Vãn giữ chặt yên xe đạp, nói ra địa điểm muốn đến: “Cổng sau của công viên Bôn Long.”
Bảo Bảo mất tích vào sáng nay, đôi vợ chồng ở tiệm đồ rang hẳn là vẫn chưa kịp đưa đứa trẻ rời khỏi thành phố Tinh, dù sao họ còn phải làm ăn.
Nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Triệu Hướng Vãn và Mai Mai, dường như Chu Xảo Tú đã nhìn thấy một tia hy vọng, bỗng nhiên cơ thể có thêm sức lực, ra sức đạp mạnh bàn đạp, tăng tốc độ xe đạp.
“Triệu Hướng Vãn, vừa rồi em chỉ hỏi Mai Mai có mấy câu, sao có thể đoán ra được con bé đang nói dối?”
“Ánh mắt lảng tránh, lặp lại một cách máy móc, dùng nước mắt để che giấu sự thật… Chắc chắn Mai Mai không phải là một đứa trẻ ngây thơ.”
“Cổng sau công viên, tiệm đồ rang, lại là chuyện gì nữa vậy?”
“Em cố ý đưa ra nhiều lựa chọn. Khi gặp phải lựa chọn liên quan đến hành vi thực tế, mắt của Mai Mai sẽ vô thức liếc sang phải, nhờ cách này mà em có thể dần dần tiếp cận sự thật.”
Chu Xảo Tú nghe thấy câu trả lời bình tĩnh của Triệu Hướng Vãn, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút đau lòng: “Triệu Hướng Vãn, em mới mười tám tuổi thôi, sao lại có những suy nghĩ tinh tế và cẩn thận đến như thế?” Những đứa trẻ được nuông chiều từ bé mới có thể ngây thơ, trong sáng, còn Triệu Hướng Vãn lại thông minh từ sớm như vậy, thời thơ ấu của cô chắc chắn đã trải qua rất nhiều khó khăn.
Gió đêm thổi tới làm lay động những lọn tóc trước trán của Triệu Hướng Vãn. Cô cúi đầu xuống, mạch suy nghĩ bị kéo trở về quá khứ.
Cô là con thứ ba ở trong nhà, là cặp sinh đôi với em gái thứ tư Triệu Thần Dương, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt. Triệu Thần Dương ngày ngày vui chơi, còn cô thì chưa cao đến mặt bếp đã phải làm việc đồng áng; Triệu Thần Dương xinh đẹp, dẻo miệng, được cha mẹ yêu chiều, còn cô thì hướng nội, thật thà, không được ưa thích.
Năm mười tuổi bất ngờ bị sét đánh trúng, Triệu Hướng Vãn có được khả năng đọc suy nghĩ.
Em gái ôm lấy cô khóc thút thít: “Chị, em lo cho chị quá~”
[Sét đánh mà cũng không chết? Số mệnh thật rẻ rúng!]
Mẹ thở dài: “Học hành cái gì chứ? Nhà mình nghèo lắm.”
[Có tiền cũng không dùng cho mày.]
Cha nói: “Đừng so đo với em tư, cha thích con nhất.”
[Không phải con ruột, nuôi không được.]
Triệu Hướng Vãn mới hiểu ra câu “là chị thì phải nhường em”, “nhà mình nghèo không có cách nào cho con đi học” đều là lời nói dối! Sự thiên vị của cha mẹ là vì cô không phải con ruột.
“Triệu Hướng Vãn, Triệu Hướng Vãn?” Tiếng gọi của Chu Xảo Tú kéo Triệu Hướng Vãn ra khỏi ký ức.
“Cô giáo Chu, không phải con ruột thì thật sự không nuôi được sao?” Có lẽ là do màn đêm làm giảm bớt khoảng cách giữa con người với nhau, hoặc có lẽ là vì cảm nhận được sự ấm áp của Chu Xảo Tú, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng mở lòng một chút và hỏi ra điều nghi ngờ đã giấu kín ở trong lòng.
Chu Xảo Tú sững lại một chút, suy nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: “Điều này phải xem bản chất của con người. Những đứa trẻ biết ơn, dù không phải con ruột cũng sẽ hiếu thảo với cha mẹ; Còn đứa trẻ có bản tính tham lam, cho dù có yêu thương nó nhiều đến đâu cũng không thể lấp đầy lòng tham lam đó.”
Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng: “Cô giáo Chu, Mai Mai… Có lẽ chính là loại sau.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe câu nói này, trong lòng Chu Xảo Tú vẫn cảm thấy nặng nề. Nuôi nấng Mai Mai từ năm con bé năm tuổi đến năm mười một tuổi, sáu năm trời đứa trẻ ấy luôn quấn quýt bên bà, mang lại cho bà biết bao nhiêu niềm vui, giờ đây lại phải thừa nhận đứa trẻ này là một kẻ vô ơn, trong lòng bà thật sự không thể chịu nổi.
“Dù là chị em ruột, cha mẹ cũng khó mà đối xử công bằng hoàn toàn. Mai Mai lớn hơn Bảo Bảo tám tuổi, hiện tại đã đi học tiểu học, chẳng lẽ tôi không thể chăm sóc Bảo Bảo nhiều hơn một chút sao? Sao Mai Mai lại không biết ơn chút nào, lòng dạ lại độc ác như vậy?”
Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn về phía xa, ánh đèn đường chiếu lên hai người và chiếc xe đạp, lúc kéo dài, lúc thu ngắn bóng của họ lại. Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng côn trùng mùa thu kêu rì rào trong bụi cỏ.
“Có lẽ cô nói đúng, trong cùng một hoàn cảnh, những người có tính cách khác nhau sẽ có những lựa chọn khác nhau.”
Nói xong, cả hai không nói gì thêm, trên con đường vắng vẻ chỉ còn nghe tiếng xe đạp của Chu Xảo Tú lăn bánh.
Cuối cùng họ cũng đến cổng sau của công viên, bình thường ở đây có không ít hàng quán nhỏ nhưng bây giờ trời đã khuya nên chẳng còn gì cả. Chu Xảo Tú giơ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra một vấn đề: Đã mười hai giờ đêm rồi, mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, giờ biết đi đâu để tìm Bảo Bảo đây?
Triệu Hướng Vãn vẫn không nản lòng, chỉ vào khu dân cư ở trước mặt: “Cảnh sát ở gần cổng sau chắc đã đi hỏi thăm hết rồi, chúng ta đi qua khu này, tìm tiệm đồ rang trước đã.”
Chu Xảo Tú mang trong mình sự dịu dàng, tốt bụng và yêu thương, những phẩm chất mà Triệu Hướng Vãn vẫn luôn khao khát. Triệu Hướng Vãn sẵn lòng cùng bà đi tìm con giữa đêm khuya. Có lẽ… Một ngày nào đó, cô cũng sẽ tìm được mẹ ruột của mình và nhận được tình yêu thương muộn màng đó.
Chu Xảo Tú đẩy xe đạp, Triệu Hướng Vãn đi bên trái bà, cả hai băng qua khu dân cư, đi sâu vào một con hẻm. Khi đến cửa hàng thứ ba, họ nhìn thấy biển hiệu “Tiệm đồ rang Tiểu Yến” treo trên cửa tiệm, hai người nhìn nhau.
“Có phải tiệm này không?” Chu Xảo Tú hỏi.
Triệu Hướng Vãn không chắc chắn, nhíu mày, không gật đầu. Từ những suy nghĩ của Mai Mai, cô chỉ biết đó là tiệm bán hạt dưa rang trong hẻm ở phía sau khu dân cư cũ, gần cổng sau công viên, nhưng cụ thể là tiệm nào thì cô không rõ.
Nghĩ Bảo Bảo có thể đang ở trong tiệm này, Chu Xảo Tú không màng đến việc sẽ làm phiền người khác, bà định bước tới gõ cửa.
Triệu Hướng Vãn kéo bà lại, lắc đầu: “Cô giáo, đừng vội, chúng ta tìm hết các tiệm đồ rang đã rồi hãy gõ cửa.”
Hai người nhanh chóng đi một vòng, trong con hẻm có tổng cộng ba tiệm đồ rang.
Triệu Hướng Vãn chỉ vào cửa hàng “Tiệm đồ rang Ngô Ký” gần cổng phố nhất nói: “Chắc là tiệm này.” Trước cửa tiệm có một cây chổi lau nhà, khi đến gần, cô ngửi thấy một mùi chua nhè nhẹ, dường như là mùi từ một đứa trẻ.
Trong lòng Chu Xảo Tú lo lắng, nghe cô nói là tiệm này, không nghĩ ngợi gì, trực tiếp bước lên gõ cửa.