Thần Thám Đọc Tâm Thập Niên 90 - chương 7
Cửa tiệm kiểu cũ dùng những tấm ván gỗ để đóng thành cửa, phía trước là cửa tiệm, phía sau là nơi ở. Ban đầu, tiếng gõ cửa không lớn, bên trong không có động tĩnh gì, Chu Xảo Tú đành phải gõ mạnh hơn.
“Gâu! Gâu! Gâu gâu!” Tiếng chó sủa vang lên, con hẻm bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
“Cót két-” Đối diện có người mở cửa, một người đàn ông mặc áo khoác giận dữ mắng một câu: “Nửa đêm nửa hôm, làm cái gì mà ồn ào vậy?”
Chu Xảo Tú không để ý đến người khác, tiếp tục gõ cửa mạnh hơn.
Cuối cùng, một tia sáng lộ ra từ khe cửa, âm thanh đôi dép lê kéo lê vang lên từ bên trong, giọng nói của người phụ nữ vọng qua tấm cửa gỗ: “Đã đóng cửa rồi, có việc gì thì ngày mai quay lại.”
Tim Chu Xảo Tú đập ngày càng nhanh, bà không nói gì, nắm chặt tay gõ mạnh vào tấm ván gỗ.
Tiếng gõ mạnh khiến tấm gỗ vang lên ầm ầm, chủ tiệm giày đối diện phát cáu, hét lên: “Mau mở cửa đi, có chuyện gì thì nói, đừng có làm phiền người khác ngủ!”
Cuối cùng tấm gỗ cũng được tháo ra một mảnh, dưới ánh đèn lờ mờ, một người phụ nữ trung niên xoã tóc ló đầu ra, ngáp hỏi: “Ai đó, có chuyện gì vậy?”
Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm, tay phải nhanh chóng đưa ra, nắm chặt cổ tay của đối phương, nghiêm giọng quát: “Đứa bé đâu rồi?!”
Người phụ nữ bất ngờ bị Triệu Hướng Vãn túm lấy cánh tay, trong lòng hoảng loạn, vừa cố gắng giãy giụa vừa hỏi: “Cô làm gì vậy! Cướp sao?!”
Triệu Hướng Vãn lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra, giơ lên: “Chúng tôi là sinh viên của Đại học Công an, bé gái mà hôm nay cô đưa về nhà đâu rồi?”
Thẻ sinh viên của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam có nền xanh lá với chữ trắng, biểu tượng là chiếc khiên vàng ở trung tâm lóa mắt dưới ánh đèn mờ, có một khả năng răn đe cảnh báo tự nhiên.
Người phụ nữ chỉ là một tiểu thương, không phân biệt được sự khác biệt giữa sinh viên Đại học Công an và công an cảnh sát. Khi nhìn thấy thẻ sinh viên, đồng tử của bà ta co lại, mặt tái nhợt, môi run rẩy gọi lớn vào trong nhà: “Lão Ngô, lão Ngô, ông mau ra đây!”
[Chết tiệt, sao lại bị phát hiện chứ? Con bé đó xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng thích khóc quá, phải mất bao nhiêu công sức mới dụ được nó uống sữa có pha rượu cho nó ngủ, sao giờ lại có công an đến rồi?]
Tim Triệu Hướng Vãn thót lại, sữa pha rượu? Trẻ con mới ba tuổi, uống rượu sẽ gây hại cho cơ thể, sao bà ta dám làm vậy?
Triệu Hướng Vãn siết chặt tay, người phụ nữ đau đớn nhăn mặt, hét lên: “Đau đau đau…”
Triệu Hướng Vãn xuất thân từ gia đình nông dân, từ sáu tuổi đã đứng trên ghế để nấu ăn, mấy con lợn trong nhà cũng đều do cô cho ăn. Mỗi ngày hai thùng cám lợn nặng trĩu, cô xách lên mà còn bước nhanh như bay, luyện được một sức lực đáng kể.
“Bé gái mà các người đang giữ là con cháu của công an chúng tôi, nếu không giao ra ngay lập tức, các người sẽ bị xử lý vì tội buôn bán người!”
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của Triệu Hướng Vãn, Chu Xảo Tú nghĩ ngay đến việc con gái mình đang ở bên trong, không thể kiềm chế nổi. Không đợi bên trong phản ứng, bà nhanh chóng tháo một tấm gỗ xuống, bước vào cửa tiệm khống chế người phụ nữ giúp Triệu Hướng Vãn, sau đó lao thẳng vào phía sau cửa hàng.
Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, một người đàn ông gầy gò vội vàng chạy ra từ trong phòng, đối diện với ánh mắt đầy lửa giận của Chu Xảo Tú, ông ta tưởng bà là cảnh sát mặc thường phục, sợ đến mức đôi chân run lẩy bẩy, suýt chút nữa đã quỳ xuống để tỏ lòng trung thành: “Đồng chí công an, chúng tôi không phải kẻ xấu, chúng tôi là người tốt mà~”
Nhìn thấy bộ dạng có tật giật mình của người đàn ông gầy yếu, Chu Xảo Tú giận dữ đá ông ta ngã xuống đất rồi lao vào phòng ngủ phía sau cửa tiệm.
Người tiểu thương này tiết kiệm đến mức không nỡ dùng điện, đèn sợi đốt có công suất thấp khiến cho căn phòng tối om, đồ đạc bừa bộn đặt ở xung quanh, không còn chỗ để đặt chân. Giường phía Bắc được xây bằng gạch, bên trên đặt một tấm ván gỗ, phủ chăn, chiếu lên là thành giường.
Trong góc, một đứa trẻ được bọc trong chiếc chăn hoa, trên đầu buộc một bím tóc cao với chiếc vòng tóc dâu tây màu đỏ rực nổi bật.
Nước mắt Chu Xảo Tú trào ra, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, bà lao tới ôm chầm lấy đứa trẻ: “Bảo Bảo, Bảo Bảo của mẹ!”
Sau một ngày tìm kiếm, hoảng sợ, nghi ngờ, tức giận… Đủ loại cảm xúc tiêu cực bủa vây lấy bà. Chu Xảo Tú vừa căm ghét Mai Mai vì lòng tham vô đáy của cô bé mà cố tình làm lạc mất Bảo Bảo, vừa hối hận vì không giữ con bé trong tầm mắt của mình. Nhưng hơn hết là nỗi lo lắng sâu sắc, sợ Bảo Bảo đói khát, chịu khổ, sợ con mình bị người khác ngược đãi.
Giờ đây, cuối cùng bà cũng đã được ôm con mình trong vòng tay, Chu Xảo Tú cảm thấy mình đã có cả thế giới, bà không còn quan tâm đến việc sẽ đánh thức Bảo Bảo nữa. Bà ôm chặt khuôn mặt mềm mại của con, miệng thì thầm: “Bảo Bảo đừng sợ, mẹ đây, mẹ ở đây.”
Cảm xúc kích động dần dần lắng xuống, Chu Xảo Tú đột nhiên cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn. Thấy má Bảo Bảo ửng đỏ bất thường, tiếng thở mạnh, hai mắt nhắm nghiền, ngủ rất say.
Dù cho trẻ con có thích ngủ đến đâu cũng không thể không tỉnh dậy khi có tiếng động lớn như vậy? Chu Xảo Tú vội vàng áp trán mình vào trán Bảo Bảo, dường như con bé không bị sốt, bà tiếp tục đưa một ngón tay đặt dưới mũi Bảo Bảo, hơi thở phả ra rất nóng.
Bằng trực giác của một người mẹ, bà cúi xuống hít mạnh, một mùi rượu xộc vào mũi. Chu Xảo Tú quay đầu nhìn người đàn ông gầy gò đang nằm dưới đất, giọng nói vì tức giận mà trở nên cao vút: “Các người cho Bảo Bảo uống rượu?”
Đứa trẻ mới có ba tuổi, mùi rượu nồng như vậy, họ đã cho con bé uống bao nhiêu rượu chứ?!
Người đàn ông luống cuống lắc đầu lia lịa, vội vàng giải thích: “Đứa trẻ này khóc nhiều quá làm hàng xóm không ngủ được, cũng không thể buôn bán được… Chỉ một chút, chỉ một chút thôi.”
Triệu Hướng Vãn đang trói tay nữ chủ tiệm ra sau lưng, tìm được một sợi dây thừng để buộc lại, nhanh chóng bước vào phòng ngủ: “Cô giáo Chu, họ đã pha rượu vào sữa, chúng ta phải nhanh chóng đưa Bảo Bảo đến bệnh viện.”