Thần Thám Đọc Tâm Thập Niên 90 - chương 8
Chu Xảo Tú tức đến nỗi toàn thân run rẩy, một đứa bé mới ba tuổi, làm sao có thể chịu đựng được sự kích thích của cồn? Bảo Bảo hôn mê không tỉnh, rõ ràng là đã bị ngộ độc rượu. Đứa con mà bà xem như bảo vật lại bị hai kẻ làm ăn ngược đãi như vậy!
“Phì!” Một ngụm nước bọt phun lên mặt người đàn ông, ánh mắt Chu Xảo Tú lóe lên tia lạnh lẽo: “Triệu Hướng Vãn, em cũng trói ông ta lại đi, để hàng xóm báo cảnh sát, chúng ta đến bệnh viện.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu, nhanh nhẹn trói người kia lại rồi bước ra ngoài nói với đám đông đang tụ tập hóng chuyện: “Ai đó làm ơn hãy báo cảnh sát giúp tôi với? Ông chủ của tiệm đồ rang này bị nghi ngờ lừa gạt buôn bán và ngược đãi trẻ em.”
Một câu nói đã xác định bản chất của sự việc, khiến hàng xóm xung quanh phẫn nộ lên án.
“Thật chẳng ra sao cả, không ngờ hai vợ chồng lão Ngô lại là loại người như vậy.”
“Trước đây hai người bọn họ luôn nói có ba đứa con trai ở quê, chỉ muốn có một đứa con gái, không ngờ họ lại lừa gạt buôn bán trẻ con.”
“Ngược đãi? Thảo nào đứa bé không khóc nữa, đúng là đồ ác ôn…”
Ngay lập tức có một người nhiệt tình gõ cửa một tiệm tạp hóa, dùng điện thoại công cộng để báo cảnh sát, đầy căm phẫn cam đoan: “Mọi người yên tâm đi, hai người này không thoát được đâu.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Triệu Hướng Vãn lấy xe đạp ra, bước một chân lên: “Cô giáo Chu, chúng ta đi thôi!”
Chu Xảo Tú kéo một tấm chăn mỏng quấn chặt lấy Bảo Bảo, ôm chặt vào lòng mình, ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp, hai người nhanh chóng rời khỏi tiệm đồ rang, trực tiếp đến bệnh viện số ba gần nhất của thành phố Tinh.
Khi đưa Bảo Bảo vào phòng cấp cứu, Chu Xảo Tú ngồi xuống ghế dài ở trên hành lang, lúc này mới nhận ra cơ thể bà đã hoàn toàn kiệt sức, hai tay run rẩy như cái sàng.
Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh, nhìn vào góc nghiêng của mặt bà.
[May mắn, thật may mắn, đôi vợ chồng đó vẫn chưa mang Bảo Bảo đi. Bảo Bảo không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, dù có phải đánh đổi mạng sống của mình, mình cũng chấp nhận. Cho dù Bảo Bảo có bị tổn thương não, chỉ cần còn sống là được, mình sẽ nuôi nấng con bé suốt đời.]
Hóa ra, tình mẹ thực sự là vì con mà sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình? Dù đứa con có trở nên ngốc nghếch, tàn tật cũng không bao giờ bỏ rơi? Nghe được lời tự sự ở trong lòng của Chu Xảo Tú, Triệu Hướng Vãn cảm thấy một tia sáng đã chiếu vào trong lòng mình.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn mang theo sự khao khát như một đứa trẻ, Chu Xảo Tú dần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn cô, miệng nở nụ cười: “Triệu Hướng Vãn, cảm ơn em.”
Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi không nói gì, đôi mắt dài hẹp dưới ánh đèn càng trở nên sâu thẳm.
Chu Xảo Tú đưa tay ra, dịu dàng nắm lấy cổ tay của Triệu Hướng Vãn, kéo cô đến bên cạnh mình. Sau một tiếng thở dài, Chu Xảo Tú mới nghiêng đầu tựa vào người cô, tay còn lại ôm lấy cánh tay của cô, khẽ nhắm mắt: “Triệu Hướng Vãn, thật may là có em…”
Cảm nhận được hơi ấm từ cổ tay và cánh tay, cảm thấy cơ thể Chu Xảo Tú vẫn còn run rẩy, Triệu Hướng Vãn bị động đứng đó, có chút bối rối.
Đối mặt với kẻ xấu và việc xấu, cô dám đối mặt chống lại. Nhưng khi đối diện với lời khen ngợi và sự tin tưởng từ người khác, cô lại không biết nên phản ứng thế nào.
Khả năng đọc suy nghĩ khiến Triệu Hướng Vãn đã sớm nhận ra sự giả dối của con người và cô luôn rất bài xích việc tiếp xúc cơ thể với người khác. Nhưng bây giờ Chu Xảo Tú vừa trải qua một cú sốc tâm lý rất lớn, toàn thân đang run rẩy, Triệu Hướng Vãn không nỡ đẩy bà ra, chỉ có thể đứng đó với cơ thể cứng ngắc, bị động nhìn lên đỉnh đầu của cô giáo.
Đèn huỳnh quang trong hành lang phòng cấp cứu của bệnh viện tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, mặt sàn đá mài Granito màu xám xanh, những chiếc ghế dài màu nâu đậm, bức tường trắng toát tạo nên một bầu không khí yên tĩnh và cô đơn.
“Chu Xảo Tú!” Một giọng nói đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Triệu Hướng Vãn lùi lại nửa bước, kéo dãn khoảng cách với Chu Xảo Tú. Chu Xảo Tú ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn người chồng có sắc mặt không tốt trước mắt mình.
Hứa Tùng Lĩnh hạ giọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Sao bây giờ em mới đến? Mai Mai đã ngất xỉu rồi, em làm mẹ mà lại đến muộn như thế này, thật sự sẽ làm tổn thương con bé đấy.”
Chu Xảo Tú mãi mới lấy lại được tinh thần: “Mai Mai… Ngất xỉu?”
Hứa Tùng Lĩnh nghe thấy giọng điệu của bà như thể không hề để tâm đến Mai Mai, cắn răng nói: “Anh cũng rất lo lắng khi Bảo Bảo mất tích, nhưng em phải tin vào lực lượng công an, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được Bảo Bảo. Em đừng trút giận lên người Mai Mai, em cần phải giữ bình tĩnh.”
Chu Xảo Tú cười khẩy một tiếng, quay mặt đi mà không nói gì.
Trước sự lạnh nhạt của Chu Xảo Tú, Hứa Tùng Lĩnh cũng chẳng biết phải làm sao, ánh mắt chuyển sang Triệu Hướng Vãn vẫn luôn đứng bên cạnh Chu Xảo Tú, lông mày ông nhíu lại: “Cô là ai?”
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mang theo sự nghiêm nghị, Triệu Hướng Vãn chưa kịp lên tiếng, Chu Xảo Tú đã đứng ra chắn trước mặt cô: “Đây là học trò của em, em ấy đã luôn đi tìm Bảo Bảo cùng em, sao nào? Không được phép à? Đội trưởng Hứa anh đừng có mà làm càn ở đây!”
Triệu Hướng Vãn không muốn thấy cảnh vợ chồng bọn họ cãi nhau, chủ động giải thích: “Cảnh sát Hứa, Bảo Bảo đã được tìm thấy rồi, đang được cấp cứu ở trong phòng.”
Mắt Hứa Tùng Lĩnh sáng lên, nhưng ngay sau đó lại tối sầm lại, bước lên một bước: “Đã tìm thấy Bảo Bảo rồi sao? Con bé sao rồi?”
Nhớ lại trước đó Hứa Tùng Lĩnh chỉ chăm chăm bảo vệ Mai Mai, hoàn toàn không tin tưởng mình, Chu Xảo Tú không muốn nói chuyện với ông, chỉ lườm ông ấy rồi hừ một tiếng.
Hứa Tùng Lĩnh sốt ruột đến mức liên tục giậm chân: “Chu Xảo Tú, cô giáo Chu, em mau nói gì đi chứ.”
Triệu Hướng Vãn bình tĩnh kể lại quá trình một cách rõ ràng: “Mai Mai cố tình bỏ Bảo Bảo lại trước cửa tiệm đồ rang, bị ông chủ cửa hàng giữ lại. Nhưng vì bọn họ sợ Bảo Bảo quấy khóc nên đã pha rượu vào sữa để con bé ngủ say, dẫn đến ngộ độc rượu nặng. Hiện tại các bác sĩ đang điều trị.”
Chu Xảo Tú bực bội nói: “Triệu Hướng Vãn, em đừng nói với ông ấy, ông ấy căn bản không để tâm đến sống chết của Bảo Bảo!”
Hứa Tùng Lĩnh lặng người ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì.