Theo dõi thời không - Chương 1
1
Tôi có được năng lực này vào 1 đêm dông tố của 4 tháng trước. Bí mật này tôi vẫn chưa nói với ai hết. Tôi định lợi dụng năng lực này mua vé số sau đó có thể hốt được 1 mẻ lớn.
Nhưng điều tôi lo lắng nhất là, ngày mà tôi sẽ gặp phải trong tương lai
…
Buổi tối thức dậy uống nước, bỗng thấy cửa phòng từ từ bị đẩy ra. Một người đàn ông bịt mặt, lại mặc toàn thân đồ đen đang cầm 1 con dao lén lút đi vào trong phòng.
May mắn đây là do tôi đang dùng năng lực để thấy.
Tôi bỏ cốc nước trong tay xuống, dùng mắt trái nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi: tên này là trộm.
Không lẽ 1 năm sau, nhà tôi sẽ bị trộm đột nhập.
Lúc này trong nhà của tôi đèn vẫn còn sáng. Nhưng 1 năm sau tối hôm đó đèn trong nhà lại bị tắt.
Tôi chỉ có thể mượn ánh trăng bên ngoài để nhìn kỹ hơn, miễn cưỡng thấy được hình dáng của tên này.
Tên này không cao, gầy teo, lưng lại hướng về phía trước, là 1 tên bị còng lưng. Đầu hắn đội mũ lưỡi trai, mặt lại đeo khẩu trang. Tay đeo găng đen, giày cũng mang giày đen. Xem ra người này sớm đã có mưu tính từ trước.
Tên đó cầm dao hướng về giường tôi mà đi tới. Mà tôi lại đang nằm sấp trên giường, ngủ say không biết có người tiến lại gần.
Tên đó lặng lẽ đi tới bên giường. Bỗng nhiên hắn giơ dao đâm xuống, dao trực tiếp đâm vô gáy, xuyên qua yết hầu. Hắn rút dao ra, lấy chăn chùm đầu tôi lại.
Trong chăn tôi cũng chưa kịp phản kháng, hơi nhúc nhích mấy lần liền không có động tĩnh. Tên đó dùng chăn của tôi để lau máu dính trên dao, sau đó nhét con dao lại vào túi.
Hắn không lục tung đồ đạc trong nhà của tôi, mà chỉ lấy cuốn nhật ký đặt trên tủ đầu giường của tôi, sau đó lặng lẽ rời đi.
Vụ này là sao?
Một năm sau tôi sẽ bị đâm chết trong khi đang ngủ?
Mà mục đích của đối phương lại là quyển nhật ký ghi lại số trúng thưởng?
Vậy chả phải tôi thay người khác làm giá y hay sao!
Nhưng tôi vẫn phải đi theo hắn ta.
2
Cho dù 1 năm sau tôi sẽ chết thì ít nhất tôi cũng phải làm rõ người giết tôi là ai!
Tên đó ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Tôi thuê nhà ở lầu 1, là cái loại khu dân cư cực kỳ cũ kỹ, cũng chả có camera.
Tên đàn ông này đi vòng qua một số toàn nhà, quẹo vô con hẻm nhỏ để tới con phố phía sau.
Con phố hẻo lánh, không có camera còn không có cả đèn đường.
Mặt trăng trên cao, chiếu rọi xuống hàng cây.
Hắn ta cắm đầu chạy về phía trước, tôi chậm rãi theo sát phía sau.
Lại đi qua thêm mấy con ngõ.
Bỗng nhiên, hắn bước vào khách sạn trước mắt. Đây là một khách sạn rất bình thường, chẳng lẽ đêm nay hắn ở lại chỗ này.
Tôi cũng không do dự mà đi theo vào. Tên đó không thuê phòng ở quầy lễ tân, hắn hạ thấp vành mũ xuống sau đó tiến tới chỗ cầu thang.
Có lẽ hắn thuê phòng trước rồi.
Vì sợ mất dấu, tôi không kịp nói chuyện với nhân viên đã chạy thẳng lên cầu thang. Tôi phải biết được hắn ở phòng nào.
Bỏ qua lầu 2 tên đó hướng lầu 3 mà đi. Khi đi tới chỗ rẽ để lên lầu 3 tên đó dừng lại. Hắn ta cởi mũ xuống, tôi thấy được một cái ghim trên tóc.
Tên đó là nữ!
Cô ta cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc một chiếc váy, trên lưng còn đeo một cái túi.
Cô ta không có còng lưng!
Mở ghim trên đầu ra mái tóc dài rủ xuống. Cô ta mở túi lấy đôi giày cao gót ra mang vô. Sau khi mở khẩu trang, một khuôn mặt tinh xảo hiện ra.
Từ một tên lưng còng mặc đồ đen kín mít , chỉ một chút đã trở thành một mỹ nữ tóc dài mặc váy, chân mang giày cao gót.
Một năm sau tôi sẽ bị giết bởi một người phụ nữ. Mà người phụ nữ này tôi còn không quen biết.
Tôi ngẩng đầu nhìn vô hành lang, vị trí mà người phụ nữ này chọn là một góc khuất tránh được camera.
Tại sao lại thay đồ?
Cô ta đang định làm gì?
Người phụ nữ lấy áo khoác ngoài nhét vào trong túi, sau đó giấu túi ở hộp chữa cháy bên cạnh.
Tiếp đó cô ta đi lên lầu 3, gõ cửa phòng số 304. Cửa được mở ra rất nhanh, người mở là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông đó nhìn cô ta và cười khanh khách, lôi cô ta vào phòng rồi đóng cửa lại.
Tình hình gì đây?
Sau khi giết tôi lại có lòng dạ mà chạy tới khách sạn để hẹn hò với người khác? Hay là, cô ta muốn giết luôn người đàn ông này?
Tôi đối với cô ta càng cảm thấy tò mò, tôi phải vô phòng xem thử mới được.
Tôi chạy xuống dưới quầy lễ tân để thuê một phòng. Tôi chọn phòng 304.