Theo dõi thời không - Chương 3
5
Ngay khi đang suy nghĩ thì tôi lại nhận được điện thoại của Trương Tam.
“Này, nghe nói cậu chuyển khỏi chỗ kia rồi?”
“Đúng vậy, tôi chuyển đi rồi”
” Nhưng tôi nhớ vẫn chưa hết hạn thuê nhà mà, chuyển đi như vậy không lãng phí à?”
“Căn phòng đó tôi ở không quen, dù sao cũng chỉ còn có hai tháng, lãng phí thì cứ lãng phí đi.”
“Đã như vậy, hay là sáng mai tôi qua ở, tôi còn đang lo không có chỗ ngủ, cũng đỡ phí hai tháng tiền thuê nhà.”
“Đừng, ngôi nhà đó rất tà đạo, lỡ cậu ở đó xảy ra chuyện gì.”
“Tôi cũng không tin những thứ này, chỉ cần tiết kiệm được tiền là tốt rồi! Ngày mai tôi tới tìm cậu lấy chìa khóa.”
Trương Tam hỏi địa chỉ mới của tôi, sau khi cúp máy tôi bỗng suy nghĩ một vấn đề.
Không lẽ người thuê phòng tiếp theo là Trương Tam?
Vì vậy người bị giết mà tôi thấy đêm qua có khi nào là cậu ta?
Nhưng cuốn nhật ký kia lại là chuyện gì?
Lẽ nào trong tương lai, Trương Tam sẽ lấy đi cuốn nhật ký của tôi?
Ngay khi tôi đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ thì chợt sững sờ.
Cửa phòng dần bị đẩy ra, một người phụ nữ bước vào.
Đây là tôi nhìn thấy qua mắt trái!
Người vào phòng lại chính là hung thủ đêm qua!
6
Một năm sau người phụ nữ đó sẽ sống ở đây!
Vậy chẳng phải tôi và nữ ma đầu giết người không chớp mắt này “ở chung”?
Chính xác là thời gian chéo nhau. Đợi đã, sao một năm sau cô ta lại ở đây?
Tôi đi đâu rồi?
Lẽ nào trong tương lai tôi sẽ chuyển nhà lần nữa?
Người phụ nữ này lại là khách thuê nhà tiếp theo?
Nếu vậy thì tôi đã chuyển đi đâu?
Càng suy nghĩ lại càng khó hiểu, bỏ qua trước đã.
Cô ta mặc một bộ quần áo thể thao, xõa tóc dài, chỉ trang điểm nhẹ. So với lớp trang điểm đậm hôm qua, hôm nay cô ta trong có vẻ trẻ đẹp với thanh tú hơn nhiều.
Nhưng nghĩ tới cảnh cô ta giết người không chớp mắt, tôi lại thấy lạnh sống lưng.
Đây chính là nữ nhân rắn rết!
Sau khi vào phòng, cô ta đi thẳng tới tủ giày để thay dép, sau đó đi tới bàn trang điểm bên cửa sổ. Trong phòng của tôi không có bàn trang điểm, bên cửa sổ chỉ có một cái bàn gỗ giản dị. Tôi ngồi xuống ghế rồi lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt.
Cô ta nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương rất lâu. Sau đó trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Tôi nhìn một cái là nhận ra được. Đó là cuốn nhật ký của tôi!
Cô ta mở cuốn nhật ký ra, nghiêm túc nhìn vào quyển sổ ghi chi chít những con số vé số, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Cô ta liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một người được ghi chú là “bệnh thần kinh”
“Đêm qua đã giải quyết hai, cuốn nhật ký đã lấy được, mai tôi sẽ đi mua vé số!”
Rất nhanh bên kia đã trả lời.
Nội dung tin nhắn là một icon mặt cười cộng thêm một câu nói: chúc ngủ ngon, chiêu tài miêu!
Một trận sợ hãi ập đến, lẽ nào tôi cực khổ ghi lại vé số lại để cho người khác hưởng hết?
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Sát thủ?
Cô ta cất cuốn nhật ký, sau đó vào phòng bếp tự múc cho mình một bát cháo gạo kê. Tưới một ít nước lên các cây hoa cỏ ở bệ cửa sổ. Lại cầm chổi dọn dẹp quanh phòng.
Nhìn không ra, cô ta còn là một sát thủ yêu đời!
Ăn xong cháo, rửa xong bát đũa thì cô ta đi tắm.
Tôi cũng đi theo, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể thấy tất cả!