Theo dõi thời không - Chương 8
11
Tôi vừa gõ hai lần cửa liền mở.
Mở cửa là Trương Tam người toàn mùi rượu, thấy tôi đến cậu ta có vẻ rất kinh ngạc.
Rất nhanh tôi liền phát hiện, trong nhà trừ Trương Tam còn có hai người đàn ông khác!
Ngạc nhiên hơn là, trong đó còn có một người mà tôi đã thấy!
Chính xác là, thấy qua mắt trái.
Đó là người đàn ông chết ở phòng 304 tại khách sạn!
Một năm sau hắn ta sẽ bị người phụ nữ kia dùng thuốc ngủ rồi giết chết!
Trương Tam thấy tôi cứ đứng ở cửa, liền khẩn trương kêu tôi vào ngồi. Qua mắt phải, tôi thấy trên bàn chất đầy mấy chai rượu.
Trương Tam giới thiệu với tôi hai người kia là bạn thân của cậu ta, một người là Lý Tứ, người còn lại là Vương Ngũ!
Một năm sau chết ở phòng khách sạn là Lý Tứ!
Trương Tam còn kéo tôi ngồi xuống uống rượu cùng bọn họ. Tôi một bên nói chuyện, một bên dùng mắt trái nhìn xung quanh, quan sát hiện trường án mạng một năm sau.
Ba người cảnh sát đang điều tra hiện trường, một người pháp y đang kiểm tra cái xác trên giường. Thi thể đã được lật lại, đang há cái miệng đầy máu.
Tôi thấy được mặt thi thể.
Thực sự là Trương Tam, không phải tôi!
Người phụ nữ kia đã giết Trương Tam và Lý Tứ, vậy mục tiêu kế tiếp chả phải là Vương Ngũ hay sao?
Một năm sau cô ta mỗi ngày đều tới khu dân cư Cúc Viên.
Nếu như cô ta giết người vì muốn báo thù vậy có thể suy luận ngược lại, ba người phạm tội và tấn công tôi đêm qua là Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ!
Vậy lúc đó họ có thấy mặt của tôi không?
“Người anh em, trán cậu sao bị thương vậy?”.
Ngay khi tôi đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ, một câu hỏi của Lý Tứ bỗng kéo tôi về. Tôi không chắc hắn ta hỏi vậy là do quan tâm hay có mục đích gì khác.
Trước tình huống này, tôi chỉ kể lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Tôi muốn nhìn thấy phản ứng của bọn họ. Lý Tứ khẽ gật đầu, sau đó liền hỏi tôi đêm qua có nhìn thấy mặt của những tên đó hay không, cảnh sát có tra ra được thêm manh mối gì không.
Nghe thấy tôi phủ định hết cả hai câu hỏi, ba người dường như là nhẹ nhõm đi không ít.
12
Buổi tối khi trở về nhà, người phụ nữ kia đã về trước tôi.
Cô ta về sớm hơn mọi ngày, khí sắc cô ta có vẻ không tốt lắm. Cô ta đang ngồi trước bàn, nhìn như đang chơi điện thoại.
Tôi đi đến “bên cạnh”, thấy cô ta đang gửi tin nhắn cho “bệnh thần kinh”. Nội dung tin nhắn là: chờ báo thù xong, em sẽ rời khỏi đây, đi cùng với anh!
Rất nhanh bên kia đã trả lời.
Vẫn như cũ là một icon “mặt cười” cộng thêm câu nói: chúc ngủ ngon, chiêu tài miêu!
Cô ta cất điện thoại sau đó đi tới cửa sổ. Cứ đứng nhìn bầu trời đêm một lúc lâu không cử động.
Tin nhắn người phụ nữ gửi làm tôi có dự cảm xấu. Cô ta nói sẽ rời khỏi đây, là đi khỏi thành phố này ư?
Tôi có thể nhìn thấy tương lai, nhưng chỉ ở khoảng cách gần, một khi đối phương đi quá xa khả năng này sẽ vô dụng.
Nếu khả năng này vô dụng, một năm sau muốn kiếm được cô ta cứ như mò kim đáy bể.
Như vậy manh mối liên quan tới việc tại sao tôi đánh mất cuốn nhật ký cũng sẽ đứt đoạn.
Không còn nhiều thời gian.
Tôi phải hỏi rõ mọi chuyện.
Nhưng phải làm sao để liên lạc với cô ta.