Theo dõi thời không - Chương 9
13
Tôi bỗng nghĩ ra một cách.
Cô ta vẫn đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm. Tôi nhặt một cây bút đánh dấu màu đen, viết xuống chữ:”Cô là ai?” ở vách tường bên cửa sổ.
Nếu như trong thời gian một năm này, không có ai lau chữ viết của tôi thì ba chữ này sẽ xuất hiện trên vách tường ở thời gian của cô ta.
Đúng như tôi nghĩ, cùng lúc với khi tôi viết, vách tường bên cạnh cô ta cũng dần xuất hiện chữ viết của tôi.
Tôi cố ý viết chữ rất lớn, người phụ nữ đó rất nhanh liền chú ý trên vách tường đột nhiên xuất hiện các chữ cái.
Cô ta sợ hãi lùi lại!
Tôi khẩn trương viết thêm một hàng chữ:”Cô không cần sợ hãi, tôi sẽ không hại cô, tôi chỉ muốn biết cô là ai?”
Cô ta rõ ràng đang hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào chữ trên tường sau đó nói gì đó.
Nhưng tôi không nghe được.
Tôi nhanh chóng viết lên tường:”tôi không nghe được giọng của cô, nếu muốn nói chuyện với tôi, có thể dùng bút viết ra, viết trên giấy hay trên vách tường tôi đều có thể thấy!”
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không có biện pháp khác, nên cô ta chỉ có thể làm theo lời tôi nói.
Cô ta vội vàng lấy từ ngăn kéo ra một cây bút đánh dấu màu đỏ.
Sau đó run rẩy viết lên vách tường:”Ngươi là ai?”
Suy nghĩ một chút tôi liền quyết định không nói cô ta biết thân phận của tôi.
Rốt cuộc tôi chỉ muốn biết thông tin về cuốn nhật ký của tôi một năm sau. Tôi tìm cách liên hệ với cô ta là muốn hỏi cho rõ ràng một năm sau tại sao tôi không còn giữ cuốn nhật ký!
Không nói cho cô ta biết thân phận của tôi sẽ có lợi hơn cho việc điều tra.
Tôi lập tức viết lên tường:”Tôi là người nhìn thấy được tương lai một năm sau, thời gian của tôi và cô cách nhau một năm, bên tôi bây giờ là ngày 15 tháng 11 năm 2022, thời gian bên cô là ngày 15 tháng 11 năm 2023!”
Cơ thể cô ta run rẩy, cô ta có vẻ không quá tin liền cầm bút viết lên tường:”Anh có thể thấy tôi?”
“Đúng, mắt trái của tôi có thể thấy được hình ảnh một năm sau, mấy ngày nay tôi đều đi theo cô.”
Cô ta có chút chần chừ, rõ ràng cô ta vẫn chưa tin. Tôi liền đem việc nhìn được mấy ngày nay qua mắt trái viết xuống. Bao gồm việc tôi nhìn thấy cô ta giết hai người và nội dung tin nhắn cô ta đã gửi.
Người phụ nữ chìm vào suy nghĩ, có vẻ cô ta đã bắt đầu tin.
Cô ta viết:”Nếu như mấy ngày nay anh vẫn đi theo tôi, vậy đêm qua, anh cũng đã tới khu dân cư Cúc Viên à?”
Tôi trả lời:”Đúng vậy.”
“Những gì xảy ra trong ngõ hẻm, anh đã nhìn thấy hết rồi à? Hay nói, anh chính là người tham dự?”
Tôi khẩn trương giải thích:”Tôi là nhân chứng, là người báo cảnh sát, còn bị bọn người kia đánh!”
Cô ta suy nghĩ một chút rồi viết:”Vậy ra anh chính là người báo án lúc đó.”
Tôi nhanh chóng đặt câu hỏi:”Cô cùng với cô gái bị xâm phạm trong con hẻm kia có quan hệ như thế nào?”
Cô ta nhìn xuống, cứ như là đang nhớ tới một ký ức tồi tệ, rất lâu sau mới viết:”Tôi chính là người phụ nữ đó!”
Tôi thở dài, xem như tôi đoán không sai.
Cô ta tiếp tục viết:”Cám ơn anh lúc đó đã ra mặt báo cảnh sát, nếu không tôi cũng sẽ không sống được tới bây giờ.”
Tôi trả lời:”Chỉ tiếc bây giờ cảnh sát vẫn chưa có manh mối gì về vụ án này.”