Tiểu Thiếp Trọng Sinh Tiểu Thư Thế Gia - Chương 2
- Home
- Tiểu Thiếp Trọng Sinh Tiểu Thư Thế Gia
- Chương 2 - Người không muốn sống thì không đáng được sống
“Ngươi buông ta ra, lần này ta nhất định sẽ lôi nàng ta xuống chín tầng địa ngục. Cho nàng ta thật sự biết mùi vị của cái chết là gì.”
“Bình tĩnh đi, đã nói không thể. Nàng ta chưa hết dương thọ.”
“Là nàng ta muốn chết. Ta thành toàn cho nàng”
“Không được, ngươi.. ngươi hãy xem như cho nàng ta cơ hội, suýt chết sẽ sống tốt hơn.”
“Hừ, lần đầu tiên nàng ta tìm chết ngươi đã nói lý do này rồi.”
“Vậy xem như nể mặt mấy kiếp trước nàng ta sống tốt, được bên trên ưu ái cho tuổi thọ lâu dài”
“Lần thứ hai nàng tìm chết ngươi nói lý do này rồi. Ta mặc kệ, dù sao ta cũng là người chết, cùng lắm thì làm thần chết rách nát này thêm mấy ngàn năm nữa thôi. Đừng cản ta”
“Được, không cản ngươi. Ta cũng muốn thu hồn của nàng đấy. Để ta nghĩ cách đã” Bọn hắn là thần chết, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người muốn chết lại không chết, khác nào đánh thẳng mặt bọn hắn. Khinh nghề nghiệp của bọn hắn. Nhưng cũng không thể đi ngược luật trời.
“Ngươi thì có cách gì. Cứ để ta lên mang nàng xuống đây, tội vạ ta chịu”
“Có, có rồi. Ta từng nghe nói có thể hoán đổi linh hồn, chỉ cần hợp mệnh cách. Chúng ta chọn một linh hồn đoản thọ nhưng có ý chí tiếp tục sống cuộc đời của nàng ta. Còn linh hồn nàng ta thì phong ấn ý thức cho xếp hàng đầu thai là xong”
“Thật không!”
“Thật nghìn lần. Chính tai ta nghe mà. Nhưng cách này xuất phát từ ma đạo, nên phải làm trong lén lút.”
“Sợ gì, ta ngứa mắt nàng ta quá lâu rồi, người coi thường mạng sống chính mình thì không đáng được sống. Cứ làm đi, chọn người thật sự muốn sống tốt thay vào. Tội vạ ta chịu”
“Chịu, chịu cái đầu ngươi. Ngươi là thần chết còn ít thâm niên hơn ta, có phạt cũng là ta chịu, rõ chưa. Nào giờ chúng ta đến chỗ Mạnh Bà, lén kéo người về đây. Chỉ cần không để bà ấy biết là được.”
“Được, hai ta cùng làm, có phạt cùng chịu. Làm đôi thần chết nhiều chuyện thêm vài ngàn năm nữa hề hề”
“Im miệng, ai muốn làm đôi với ngươi.”
“Là ta muốn, được chưa!”
“Suỵt”
Vậy là có hai kẻ thần chết nhiều chuyện lén lút tiến đến hàng quỷ hồn đang đợi uống canh Mạnh Bà đề đầu thai.
Trần An thấy phía trước chỉ còn 4 người nữa sẽ đến mình thì không giấu nổi vui mừng. Cô sắp thoát khỏi những khổ đau rồi, quên sạch tất cả.
Bỗng một lực hút từ đâu kéo mạnh cô ra khỏi hàng khiến cô choáng váng. Cơ thể à không, linh hồn đông cứng, như chiếc lá bay càng lúc càng nhanh. Chớp mắt cô đã không còn thấy nồi canh khổng lồ và hàng người đâu, xung quanh chỉ có một biển hoa đỏ rực.