TÔI LÀ MẸ CHỒNG ĐỘC ÁC - Chương 4
4.
Tống Cẩm Ngọc đóng sầm cửa rồi đi, tôi mới mệt mỏi ngồi lại vào ghế.
Là mẹ của nó, tôi chỉ cảm thấy mình thật thất bại. Tôi đã dạy dỗ nó cẩn thận suốt bao năm qua, không cầu mong nó thành tài, chỉ mong nó có thể trở thành một người có ba quan điểm đúng đắn, biết phân biệt thiện ác.
Nó thật sự làm tôi thất vọng, giống như ba nó vậy.
Lục Vũ rót cho tôi một cốc nước ấm, nhỏ giọng an ủi: “Dì Bạch, từ từ rồi Cẩm Ngọc sẽ hiểu được tấm lòng của dì.”
Tôi cười lạnh: “Nó chỉ dựa vào việc dì sẽ nhượng bộ thôi.”
Cả đời này tôi không bao giờ sợ bị đe dọa, kể cả từ con ruột.
Đường Thiên thở dài, nhíu mày lắc đầu: “Đứa trẻ này mình cũng nhìn nó lớn lên, sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Lục Vũ chớp chớp mắt: “Có lẽ là Cẩm Ngọc thật lòng rồi chăng.”
Tôi lắc đầu: “Thật lòng? Nó không chỉ vì một người phụ nữ đâu.”
Nó là vì ba nó, cố tình làm tôi tức giận.
Cả năm nay, Tống Cẩm Ngọc thường xuyên gặp gỡ Tống Đình Thịnh, đôi khi hai cha con còn cùng nhau đi du lịch. Hai người họ tưởng rằng giấu diếm rất kỹ, nhưng thực ra tôi còn biết rõ họ mua vé xe ngày nào.
Giờ đây, Tống Cẩm Ngọc thân thiết với ba nó như vậy, hoàn toàn quên mất những năm tháng khó khăn khi Tống Đình Thịnh đam mê cờ bạc, còn dẫn tình nhân về nhà. Lúc đó, tôi và nó đã phải chịu đựng ra sao.
Năm xưa, tôi cùng Tống Đình Thịnh khởi nghiệp, khi dự án của ông ta thất bại và ông ta ngập trong nợ nần, phải trốn chui trốn lủi, nếu không phải tôi tiếp quản công ty của ông ta , thì giờ đây không biết ông ta còn sống hay không.
Khi tôi đã tiếp nhận cái đống đổ nát đó, tất nhiên tôi phải cải cách triệt để. Những người họ hàng mà Tống Đình Thịnh đưa vào công ty chỉ biết ăn không ngồi rồi, tôi đều cho nghỉ việc.
Nghĩ đến việc họ là họ hàng, tiền mà họ tham ô tôi cũng không kiện tụng, điều đó chưa đủ bao dung sao?
Lòng tham con người là vô đáy, những người đó không chỉ ăn không ngồi rồi mà còn tỏ ra tự cao tự đại, xúi giục Tống Đình Thịnh ly hôn với tôi để đón họ trở về.
Tống Đình Thịnh vốn là người thiếu quyết đoán, nghe khóc lóc vài lần thì mềm lòng, muốn đón họ quay lại.
Từ lúc đó, tôi đã biết không thể trông cậy vào Tống Đình Thịnh.
Nếu công ty mà giao lại cho ông ta, chắc chắn mọi nỗ lực của tôi trong những năm qua sẽ đổ sông đổ bể, và tôi sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc đó.
Trong âm thầm, tôi đã bàn bạc với Đường Thiên suốt nửa năm, từ từ thu mua cổ phiếu phân tán, chuyển đổi dự án của công ty, thu phục những nhân viên chủ chốt.
Nửa năm đó, tôi tự mình đi làm ăn, uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, mới có thể tìm ra một con đường sống giữa đám đàn ông, nắm giữ mối quan hệ cốt lõi giữa thượng và hạ nguồn.
Trong khi tôi vất vả chạy việc, Tống Đình Thịnh và những người họ hàng mà ông ta đưa về công ty thì ngày ngày ăn chơi sa đọa, còn viện cớ rằng tôi chỉ biết công việc, khiến ông ta bị áp lực, nên phải tìm một “tình yêu đích thực” bên ngoài.
Khi ông ta đưa “tình yêu đích thực” đó về để nói chuyện phải trái với tôi, cũng là lúc tôi lật bài ngửa với ông ta.
Tống Đình Thịnh muốn tôi rút khỏi hội đồng quản trị, còn “tình yêu đích thực” của ông ta thì muốn tôi rút khỏi tình yêu của họ.
Tôi vẫn không thể quên được, cô gái trẻ đó kiêu ngạo và khinh miệt nói với tôi: “Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”
Tôi đã chờ đợi ngày này rất lâu, khi ly hôn với Tống Đình Thịnh, tôi chia một khoản tài sản lớn, chỉ để lại cho ông ta một công ty trống rỗng.
Lúc đó, ông ta còn hả hê, nói với tôi: “Vợ chồng một thời, tôi cũng không mong cô sau này sống cô độc, có con trai bầu bạn vẫn tốt hơn, tính cách cô thế này tìm ai khác cũng khó.”
Ngay lập tức, tôi dẫn Tống Cẩm Ngọc đi đổi tên, không chậm trễ dù chỉ một ngày.
Khi tôi khởi nghiệp lại, các thành viên hội đồng quản trị lần lượt từ chức, công ty ngày càng thua lỗ, Tống Đình Thịnh mới nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của tôi.
Những năm qua, ông ta vẫn luôn không cam lòng, cho rằng tôi đã xây dựng tập đoàn Bạch thị trên cơ sở công ty của ông ta.
Thật là người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.
Nếu không có tôi, Bạch Chu, thì tám trăm năm trước ông ta đã đi ăn xin ngoài đường rồi.