Trường Lăng - Chương 1
Chương 1: Trường Lăng
Tuyết nhỏ rơi rả rích, dãy núi An Lục dưới tấm màn mây được bao phủ bởi một màu trắng xoá. Cả vùng rộng lớn hàng trăm dặm hiếm thấy bóng người qua lại.
Một đoàn kỵ binh mặc giáp sắt tiến lên phía Bắc, đội hình rầm rộ. Có lẽ vì luật quân nghiêm minh, hoặc vì trời lạnh đến mức không ai muốn phí sức lực nên ngoài tiếng vó ngựa đạp trên tuyết ra thì không ai phát ra âm thanh thừa thãi nào.
Đi ở phía cuối đội hình là vài chiếc xe chở lương thực, mặc dù chúng đã được trang bị bánh xe chống trơn trượt nhưng khi di chuyển trên tuyết vẫn gặp khó khăn.
Thỉnh thoảng người đánh xe lại vung roi trong tay lên, chiếc xe lắc lư dữ dội, hơi sơ ý một chút thôi mà cậu bé chưa đầy mười tuổi nằm trong xe đã bị hất xuống đất.
Trên xe còn có một ông lão, ông thấy tình hình như vậy thì hô lên một tiếng “ai da” sau đó vội vàng nhảy xuống xe ôm cậu bé lên, ông ra hiệu cho đoàn xe phía sau tạm dừng lại.
Cậu bé đột nhiên bị rơi xuống tuyết như vậy thì toàn thân run lên rồi tỉnh táo hẳn, cậu bé thấy ông lão đang phủi tuyết trên áo lông chồn của mình thì hỏi một cách mơ màng: “Quan bá, đây là đâu… lũ sơn tặc đâu rồi?”
Quan bá đáp: “Công tử đừng sợ, lũ sơn tặc đều bị giết sạch rồi, là những vị quân gia này đã cứu chúng ta.”
Cậu bé nghe vậy thì ló đầu ra nhìn về phía trước, cậu thấy một đoàn kỵ binh đen kịt không thấy điểm dừng thì hơi cau mày: “Lũ sơn tặc đó không phải là những tên sơn tặc bình thường…”
Cậu vừa dứt lời thì chợt nghe có người đáp lại một cách dứt khoát: “Nhưng chúng ta cũng không phải là những quân gia bình thường.”
Cậu bé nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một thanh niên mặc trường bào màu xanh ngọc cưỡi ngựa tiến đến, sau lưng hắn là hơn mười người mặc y phục phấp phới, trông bọn họ như những hiệp khách giang hồ, hoàn toàn khác biệt với những kỵ binh mặc áo giáp xung quanh. Cậu bé chú ý đến thanh kiếm trong tay thanh niên kia, lưỡi kiếm có họa tiết chìm khảm đầy ngọc bích, nhìn qua đã biết là vật quý giá, cậu hỏi người thanh niên kia: “Ngươi đã giết kẻ cầm đầu đám sơn tặc kia sao?”
Thanh niên khẽ ngạc nhiên, ban đầu hắn nghe nói cậu bé đã tỉnh thì chỉ muốn đến thăm hỏi, không ngờ cậu bé chưa mọc đủ lông này lại hỏi ngay ai là người đã giết sơn tặc, điều này khiến hắn thấy hơi bất ngờ: “Đúng vậy, hắn chết dưới kiếm của ta.”
Cậu bé ngẩng đầu lên rồi đứng thẳng lưng, cậu học theo cách của người lớn hành lễ như khi ra giang hồ, cậu nói: “Vương Tuần xin cảm tạ ơn cứu mạng của Minh chủ Thẩm.”
Những người xung quanh thấy dáng vẻ chuẩn mực của cậu bé thì đều tỏ vẻ thích thú, nhưng khi nghe cậu nói vậy thì tất cả đều chấn động, thanh niên kia hỏi: “Làm sao ngươi nhận ra ta?”
Vương Tuần chỉ nói: “Sào huyệt của sơn tặc vốn là cứ điểm của Ma giáo, các vị có thể cứu chúng ta khỏi tay bọn chúng thì dĩ nhiên là những cao thủ hàng đầu trong giang hồ, các vị đại hiệp đây ai nấy đều tôn kính ngài, thêm vào đó là thanh kiếm Bích Lạc trong tay ngài, nếu ngài không phải là Minh chủ võ lâm mới nhậm chức Thẩm Diệu thì còn ai vào đây nữa.”
Thẩm Diệu nhìn lại Vương Tuần một lần nữa, mặc dù đường nét khuôn mặt của cậu bé chưa phát triển hết nhưng đã có thể thấy được vẻ tinh xảo, xinh đẹp. Dù trên mặt cậu bé còn mang vẻ bệnh tật, nhưng đôi mắt lại đen phát sáng, trên người cậu toát ra một khí chất không phù hợp với lứa tuổi trẻ con của mình.
Một lão già râu quai nón phía sau Thẩm Diệu cười ha hả, ông ấy nói: “Ánh mắt của thằng nhóc khá đấy, không biết nhà ngươi ở đâu?”
Quan bá vẫn đang im lặng định mở miệng thì Vương Tuần đã nhanh nhẹn đáp lời trước: “Cha ta là Vương Du Đình.”
Quan bá hơi ngạc nhiên nhưng mọi người đã lộ vẻ hiểu ra, cũng không ai hỏi thêm lý do tại sao cậu bị bắt, Thẩm Diệu nói: “Thì ra là công tử nhà họ Vương ở Kim Lăng, chẳng trách mới nhỏ tuổi mà đã có phong thái như vậy.”
Nhà họ Vương ở Kim Lăng, một gia tộc giàu có bậc nhất vẫn trụ vững trong thời loạn lạc, đó cũng là miếng mồi ngon trong mắt nhiều người.
Lão già râu quai nón trao đổi ánh mắt với mọi người rồi nói: “Điều này quả thực là khó xử, Minh chủ Thẩm vốn định đợi ngươi tỉnh lại rồi phái một binh lính đưa ngươi về nhà, nhưng nếu ngươi là người nhà họ Vương thì không thể làm qua loa được, nhưng mà chúng ta lại đang có việc gấp…”
Lời còn chưa dứt, Vương Tuần đã ho dữ dội, cậu ho đến mức không thở nổi, Quan bá vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cậu, Thẩm Diệu cau mày, hắn lập tức xuống ngựa rồi bắt mạch cho cậu: “Bệnh không nhẹ đâu, dù có quay lại thì cũng khó mà tìm được đại phu trong vòng…”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi có thể cưỡi ngựa không?”