Trường Lăng - Chương 2
Cơ thể Vương Tuần yếu ớt chắc chắn không thể giữ vững dây cương ngựa, cũng may là có Quan bá giúp đỡ, hai người cưỡi chung một con ngựa, miễn cưỡng có theo kịp đội quân.
Thẩm Diệu nói với cậu bé rằng chỉ cần kiên trì đến hoàng hôn, đến doanh trại dưới chân núi Bắc Minh, đến lúc đó sẽ có quân y chữa trị cho cậu. Nghe nhắc đến núi Bắc Minh, Quan bá lộ vẻ lo lắng: “Chẳng phải Bắc Minh đó là nơi giao chiến với đám người Đột Quyết ở Mạc Bắc sao…”
“Thì đã sao?”
Thấy Vương Tuần không để tâm đến chuyện đó, lão già râu quai nón kia cười ha hả: “Thằng nhóc này quả là hợp ý ta! Không giấu gì tiểu huynh đệ, lần này ra trận, tính cả chúng ta cùng hai vạn quân viện trợ thì cũng chỉ có mười mười vạn người, trong khi quân Đột Quyết ở Mạc Bắc lại có tới mười tám vạn người! Nếu không phải vì lời hứa thì lão già này cũng chẳng dại gì mà dấn thân vào con đường chín phần chết một phần sống này.”
Vị đạo sĩ bên cạnh lão già râu quai nón lập tức trách mắng: “Chín phần chết một phần sống cái gì? Khổng Bất Vũ, nếu ngươi sợ chết thì mau đi đi, đừng ở đây nói nhảm làm dao động lòng quân.”
Vương Tuần nghĩ: Khổng Bất Vũ, chưởng môn Phi Ưng Môn, chắc bảy người còn lại cũng đều là những nhân vật tôn kính trong giang hồ, nghe cách họ nói chuyện thì có vẻ như họ không phải vì lời mời của Thẩm Diệu mà đến tiền tuyến.
Vị đạo sĩ vuốt râu nói: “Ta tin rằng chỉ cần có hai vị của nhà họ Việt thì trận chiến này đã có năm phần thắng.”
“Các ngươi đang nói nhà họ Việt nào?” Vương Tuần hỏi.
Khổng Bất Vũ đáp: “Nhìn ngươi biết không ít chuyện, sao lại chưa nghe đến nhà họ Việt ở Giang Đông?”
Nhà họ Việt ở Giang Đông, làm sao cậu có thể chưa từng nghe đến.
Hiện nay, hoàng đế triều Lương ngu muội bất tài, đất nước Yến ở Mạc Bắc luôn nhòm ngó như hổ rình mồi, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà đã mất đi một phần lớn đất đai ở Trung Nguyên. Khói lửa chiến tranh nổi lên khắp nơi, các chư hầu ở các vùng cát cứ, mỗi người tự xưng vương. Trong thế cục này, các gia tộc lớn như nhà họ Tạ ở Giang Nam, nhà họ Vương ở Kim Lăng, và nhà họ Thẩm ở Lạc Dương vốn như đứng trên núi cao nhìn hổ đánh nhau, còn thế lực duy nhất có thể đối đầu với gia tộc trăm năm nhà họ Hạ là nhà họ Việt ở Giang Đông vừa mới nổi lên trong những năm gần đây.
Ban đầu, nhà họ Việt ở Giang Đông chỉ là một đội nghĩa quân, có nhiều truyền thuyết kể về cách họ lấy ít địch nhiều, đánh bại quân Yến và giành lại Ba Thục, nhưng sau trận chiến đó, hai anh em nhà họ Việt đã trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ.
Từ nhỏ, Vương Tuần đã nghe nhiều truyền thuyết về anh em nhà họ Việt, phần lớn những câu chuyện từ dân gian đều được thổi phồng, theo suy nghĩ của cậu, thật khó tưởng tượng được cảnh tượng vô lý như việc anh cả nhà họ Việt sử dụng một kế nghi binh trong thành trống để đuổi chạy năm vạn quân địch.
Nghe đến đây, Khổng Bất Vũ không nhịn được mà cười lớn: “Minh chủ, tiểu huynh đệ này đang nói về trận chiến ở Hoài Thủy của đại công tử nhà họ Việt đúng không?”
Thẩm Diệu gật đầu: “Trận đó thắng rất đẹp, nhưng quân địch chưa đến hai vạn người, và Hoài Thủy cũng không phải là thành trống. Là bách tính cảm phục đức hạnh của Trường Thịnh huynh nên mới truyền nhau những lời lẽ thổi phồng như vậy.”
Vương Tuần tiếp tục nói: “Ta nghe nói nhị công tử nhà họ Việt năm nay chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng có người nói rằng chỉ một mình hắn với thanh kiếm đã chiến đấu suốt hai ngày hai đêm, khiến hơn ngàn quân tiên phong của Mạc Bắc phải tháo chạy…”
“Đó đều không phải là lời đồn,” Thẩm Diệu nói: “Đó là sự thật.”
Vương Tuần như bị nghẹn lại, “Chuyện này… sao có thể?”
Thẩm Diệu đáp: “Ngày đó, phụ thân ta ra lệnh cho ta dẫn quân tiếp viện cho Việt huynh, ta đã tận mắt chứng kiến cảnh quân tiên phong Mạc Bắc bị tổn thất thảm hại.”
“Vậy chuyện một mình hắn đánh bại mười tên pháp sư Đột Quyết trong đại hội võ lâm…”
“Chuyện đó cũng là thật.” Khổng Bất Vũ vỗ tay nói: “Nếu không nhờ nhị công tử nhà họ Việt kịp thời hỗ trợ thì Võ Lâm Trung Nguyên ta chắc chắn không thể tránh khỏi đại nạn này.”
Vương Tuần ngẩn người một lúc lâu, mãi sau cậu mới nói: “Trên đời lại có con người bằng xương bằng thịt mà đạt tới cảnh giới như vậy sao…”
“Hắn được học từ Thiên Trúc, công pháp Thích Ma Chân Kinh mà hắn luyện đã đến tầng thứ chín.” Ánh mắt Thẩm Diệu vượt qua đỉnh núi xa xa: “Danh xưng đệ nhất thiên hạ của nhị công tử nhà họ Việt không phải là hư danh.”
“Thích Ma Chân Kinh?”
“Đó là tiếng Phạn, người Trung Nguyên chúng ta còn gọi môn võ công này bằng một cái tên khác…” Giọng nói của Thẩm Diệu ngừng lại, từ tông giọng bình thản bỗng trở nên nặng nề hơn, “Anh Hùng Trủng.”
Vương Tuần giật mình, cậu chỉ nghe Thẩm Diệu nói từng chữ một.
“Gặp phải môn võ này, nơi đó chính là mộ phần, thiên hạ anh hùng, đều không tránh khỏi.”
“Người duy nhất luyện thành môn võ này trong suốt trăm năm qua chính là nhị công tử nhà họ Việt, Việt Trường Lăng.”
Gió lạnh ùa tới, phảng phất những bông tuyết bay trong không trung vì lời nói của Thẩm Diệu mà thấm đẫm mùi máu tanh, mùi tanh đó nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
Trong chốc lát, không ai nói thêm lời nào nữa.
Đại doanh của nhà họ Việt ở gần thành Thái Hưng, dưới chân núi Bắc Minh, người qua lại ở nơi đây đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, toàn thành đã thiết lập lệnh giới nghiêm. Binh lính canh giữ thành vừa thấy lệnh bài trong tay Thẩm Diệu thì lập tức mở cổng. Trên đường vào doanh trại có thể thấy không ít nghĩa sĩ thôn quê, hào kiệt giang hồ hỗ trợ tuần tra thành phố, phần lớn đều đến theo lời triệu tập của anh em nhà họ Việt để chống lại quân địch.
Trên đường đi, Vương Tuần nhìn xa xa về bóng lưng của Thẩm Diệu, trong lòng cậu đầy suy tư. Giờ đây, ngay cả nhà họ Thẩm cũng đến quy phục nhà họ Việt, nếu giành được thắng lợi lớn ở trận chiến lớn này thì nhà họ Việt chắc chắn sẽ càng được lòng dân, liệu cục diện thiên hạ có trở nên rõ ràng hơn?
Thẩm Diệu quả là một nhân vật xuất chúng.
Không nói đến thân phận Minh Chủ Võ Lâm của hắn, chỉ riêng vị thế của nhà họ Thẩm ở Lạc Dương trong giới quý tộc đã không thể xem thường.
Khi hắn vừa vào trong doanh trại, chưa kịp sai người đến thông báo thì đã nghe có người lớn tiếng: “Minh chủ Thẩm! Các vị chưởng môn! Cuối cùng cũng mong chờ được tới khi mọi người đến rồi!”
Người vừa đến mặc áo giáp đầy uy nghi, ngang hông người đó đeo thanh đao dài, nhưng toát lên sự phóng khoáng và thân thiện. Những người trong giang hồ lập tức nhảy xuống ngựa, Thẩm Diệu bước tới trước rồi chắp tay nói: “Trường Thịnh huynh!”
Người đó chính là anh cả nhà họ Việt, Việt Trường Thịnh.
Vương Tuần vốn nghĩ phong thái của Thẩm Diệu đã được coi là người kiệt xuất, nhưng khi gặp Việt Trường Thịnh rồi thì mới biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, người này với quân đội hùng hậu trong tay có thể coi là bá chủ một phương, nhưng hành xử lại chừng mực khiến người ta không khỏi cảm thấy gần gũi.
Thẩm Diệu nói: “Đáng lẽ ta phải đến từ hôm qua, nhưng Giang Bắc trời lạnh, hai ngày nay lại có tuyết lớn khiến hành trình bị chậm trễ khiến các vị phải chờ lâu!”
Chỉ cần quân Đột Quyết ở Mạc Bắc chưa tấn công vào thành Thái Hưng ngày nào thì đến vẫn chưa muộn!” Việt Trường Thịnh cười nói: “Chư vị đã vất vả đường xa, Việt mỗ đã sai người chuẩn bị doanh trại và chỗ ở. Sau khi dùng xong bữa tối thì chúng ta sẽ cùng bàn bạc kế sách chống quân Yến thế nào được chứ?”
Mọi người gật đầu đồng ý, Việt Trường Thịnh đang định ra lệnh cho thân binh dẫn đường cho họ, vừa quay đầu lại thì ánh mắt hắn chợt thấy Vương Tuân, hắn đột nhiên hét lớn: “Cẩn thận!”