TUẾ TUẾ NIÊN NIÊN - Chương
Văn án
Sau khi “bạch nguyệt quang” của Chu Mộ kết hôn, anh ta đã cố gắng cắt cổ tay vô số lần.
Tôi đã cứu anh ta hết lần này đến lần khác, và cuối cùng, trên đường cứu anh ta, tôi bị tai nạn xe hơi và trở thành người thực vật.
Anh ta không hề cảm thấy tội lỗi. Thay vào đó, anh ta liên tục thì thầm vào tai tôi rằng anh ta yêu Ôn Tri Hạ đến nhường nào.
“Mỗi ngày buồn chán sống cùng em càng làm anh yêu cô ấy nhiều hơn ngày hôm qua.”
Anh ta còn nói rằng nữ chính trong cuốn tiểu thuyết bán chạy của mình về tình yêu đơn phương thời học sinh được dựa trên Ôn Tri Hạ.
Tất cả những cảm xúc cay đắng trong câu chuyện đó đều dành cho cô ấy.
Chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về ngày Chu Mộ do dự không dám đưa bức thư tình cho Ôn Tri Hạ.
Tôi trực tiếp đẩy anh ta một cái.
Đi đi, mối tình đơn phương suốt mười hai năm, ai có thể yêu anh hơn cô ấy chứ.
Để tôi xem anh sẽ yêu thế nào.
1
Trong phòng tập múa, Ôn Tri Hạ vừa tập xong chương trình, đang ngồi ép chân và trò chuyện vui vẻ với các bạn.
Tôi từ bên ngoài quay lại, vừa đúng lúc thấy Chu Mộ đứng ở cửa sau phòng tập, nhìn Ôn Tri Hạ.
Ánh mắt mê mẩn, đầy điên cuồng.
Trong tay anh ta còn cầm một bức thư tình.
Không do dự, tôi từ phía sau đẩy anh ta một cái, “Bạn học Ôn, có người tìm cậu.”
“Là Chu Mộ sao? Có chuyện gì vậy?” Ôn Tri Hạ thu chân lại, đi về phía Chu Mộ.
Chu Mộ nắm chặt bức thư tình trong tay, cuối cùng lại nhét vào túi.
“Không… không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn uống nước không, tôi sẽ đi mua.”
“Vậy cảm ơn cậu nhé.”
Chu Mộ gần như bỏ chạy trong hoảng loạn.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Lại thêm một lần nữa, anh ta vẫn nhút nhát không dám bày tỏ tình cảm của mình.
Vậy thì kiếp trước, tại sao anh ta lại đem tất cả sự không cam lòng và tiếc nuối trút lên người tôi?
———-
Kiếp trước.
Sau khi tôi và Chu Mộ kết hôn, cuốn tiểu thuyết tình yêu đơn phương thời học sinh của anh ta đột nhiên nổi tiếng.
Anh ta tổ chức hết buổi ký sách này đến buổi khác.
Đồng nghiệp trong công ty từng nhờ tôi xin anh ta một cuốn sách có chữ ký.
“Chu Mộ nói rằng nữ chính trong cuốn sách này có nguyên mẫu, người đó chính là cậu đúng không?”
“Lúc đó anh ta yêu thầm cậu lâu như vậy, cậu không hề phát hiện ra sao?”
Lúc đó, tôi đang cười nhắn tin cho Chu Mộ, muốn anh ta ký hai cuốn sách vào buổi tối để tặng cho đồng nghiệp.
Nghe câu nói phía sau, tôi có chút bối rối.
Lúc đó, dường như Chu Mộ đã tỏ tình rõ ràng với tôi rồi mới bắt đầu theo đuổi tôi.
Tôi không suy nghĩ nhiều, vì dẫu sao tiểu thuyết cũng hư hư thực thực.
Buổi tối khi về nhà, tôi vừa vặn nghe thấy Chu Mộ đang tranh cãi với biên tập viên.
“Tôi không thể viết ngoại truyện sau hôn nhân, nếu yêu cầu in thêm sách là phải viết thì tôi sẽ không bán nữa.”
Biên tập viên nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Hai người không phải đã kết hôn rồi sao? Chỉ cần viết về cuộc sống hàng ngày của hai người sau hôn nhân là được, đáp ứng sự tò mò của độc giả.”
“Không thể viết được.” Chu Mộ dứt khoát cúp máy.
Tôi nghĩ có lẽ do Chu Mộ gần đây quá căng thẳng, nên đã tới khuyên nhủ anh ta,
“Là vì không viết được phải không? Hay để em viết giúp anh nhé? Dù sao cuộc sống sau hôn nhân cũng là của chúng ta…”
“Liên quan gì đến em?” Anh ta đột nhiên nạt tôi.
Thấy tôi sững sờ, anh ta lại xin lỗi, “Xin lỗi, tâm trạng anh không được tốt, em đừng để ý.”
Tôi để cho anh ta có không gian, nên không hỏi thêm.
Sau đó, trong một buổi ký sách, giữa chừng Chu Mộ bỗng rời đi trong trạng thái hồn bay phách lạc.
Biên tập viên không thể liên lạc với anh ta bằng điện thoại, chỉ có thể tìm tôi.
Tôi cũng không tìm thấy anh ta.