TUẾ TUẾ NIÊN NIÊN - Chương 5
5
Câu nói đó của Chu Mộ lớn đến mức cả lớp đều nghe rõ mồn một.
Đặc biệt là mấy cô bạn thường đi cùng Ôn Tri Hạ, lập tức nổi đóa,
“Tôi hỏi này Dư Tuế, rốt cuộc Ôn Tri Hạ đã làm gì cậu mà cậu phải tranh giành vị trí của cậu ấy như vậy?”
“Biết là Ôn Tri Hạ chỉ nói họng cậu ấy có chút không thoải mái, nên mới không thể hiện tốt, nhưng không ngờ cậu lại đâm sau lưng cậu ấy, người từng ngồi cùng bàn với cậu.”
“Tự giác đi nói với ban chấp hành học sinh rằng cậu không thể làm người dẫn chương trình, trả lại cơ hội cho Ôn Tri Hạ đi!”
Kiếp trước tôi đã thực sự nhường lại vị trí đó cho Ôn Tri Hạ.
Lúc đó tôi không đổi chỗ với Chu Mộ, mà tiếp tục ngồi cùng bàn với Ôn Tri Hạ.
Cô ta cũng đã khóc trước khi tôi đi tổng duyệt.
Tôi hỏi cô ta sao lại khóc.
Cô ta vừa khóc vừa nói, “Bố mình biết mình không giành được vị trí dẫn chương trình buổi dạ hội, mắng mình là vô dụng, nói ông ấy không có đứa con gái nào kém cỏi như vậy. Tuế Tuế, có phải mình thực sự vô dụng lắm không?”
Lúc đó tôi không có cái nhìn từ một người từng trải, giống như hầu hết các bạn học khác, tôi nghĩ Ôn Tri Hạ là một lớp trưởng tốt bụng và nhiệt tình.
Thấy cô ấy khóc vì một vị trí như vậy, tôi lại nghĩ rằng việc mình có làm người dẫn chương trình hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Vì vậy, tôi rộng lượng nhường cơ hội làm người dẫn chương trình cho cô ấy,
“Cậu đi làm người dẫn chương trình đi, mình sẽ nói với ban chấp hành học sinh rằng mình bị khàn giọng. Như vậy bố cậu sẽ không mắng cậu nữa.”
Cô ấy lập tức lau nước mắt và cười rất vui vẻ.
Lần này, cô ta vẫn muốn dùng cách khóc lóc để giành lấy cơ hội làm người dẫn chương trình.
Nhưng, tôi sẽ không nhường nữa.
Tôi nhìn Ôn Tri Hạ, người vẫn giả vờ không liên quan, nằm úp mặt xuống bàn, và hỏi,
“Chuyện này là do lớp trưởng tốt bụng, xinh đẹp, thân thiện và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác nói ra sao?”
Cơ thể Ôn Tri Hạ khẽ động đậy.
Nhưng cũng chỉ là khẽ động đậy mà thôi.
Cuối cùng cô ta vẫn nằm đó, không xuất hiện, không lên tiếng.
Ngược lại, Chu Mộ tức giận đến đỏ bừng mặt, “Cậu đừng quan tâm ai nói, tôi chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu có nhường vị trí dẫn chương trình cho Ôn Tri Hạ hay không?”
Ồ, hóa ra anh ta cũng biết nổi nóng khi thấy người khác bị oan ức.
Kiếp trước, sau khi kết hôn với anh ta, có một lần trời mưa, chúng tôi cần bắt taxi về nhà.
Tôi khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc taxi, nhưng khi chuẩn bị lên xe, lại bị người khác chen ngang giành lấy.
Tôi kéo người đó lại để lý luận.
Người đó mắng tôi là đồ thần kinh, suýt nữa còn định ra tay đánh tôi.
Chu Mộ không những không đứng về phía tôi, mà còn nói, “Đừng tranh nữa, khó coi lắm, em nhất định phải đi chiếc xe này à?”
Lúc đó tôi đang đến kỳ kinh nguyệt, bụng đau quằn quại, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nằm xuống.
Vậy mà anh ta lại thể hiện phong độ quý ông trước mặt người khác.
Giờ nghĩ lại, anh ta chẳng phải là quý ông gì cả, chỉ là người chịu thiệt không phải là người anh ta yêu.
Nên anh ta thấy không sao, không cần phải ra mặt.
Chỉ là, lần này tôi cũng sẽ không nhượng bộ.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Chu Mộ,
“Chúng tôi đúng là đã đi ăn đồ nướng, nhưng tối hôm đó chỉ có mình tôi ăn hết đĩa đồ nướng, lớp trưởng không hề đụng tới một xiên nào.”
“Cậu đừng có vì muốn đổ trách nhiệm mà nói bừa!”
“Ai mới là người nói bừa.”
Tôi kết nối điện thoại với máy chiếu đa phương tiện trên bục giảng và phát một đoạn video.
Đoạn video ghi lại từ đầu đến cuối cảnh tôi ăn hết đĩa đồ nướng, còn Ôn Tri Hạ thì không đụng đến một miếng nào.
Video do bà chủ quán nướng quay lại.
Lúc đó bà ấy thấy tôi có hình tượng tốt, ăn lại ngon miệng, nên định quay video để đăng lên nền tảng video ngắn, quảng cáo cho quán nướng của bà ấy.
Chỉ là tôi đã từ chối.
Nhưng bà ấy vẫn gửi video cho tôi, nói là để tôi giữ làm kỷ niệm.
Không ngờ lúc này video lại phát huy tác dụng.