TUẾ TUẾ NIÊN NIÊN - Chương 7
7
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Dịch Hằng bỗng nhiên bật cười khẩy.
Ôn Tri Hạ quay sang bắt chuyện, giọng nũng nịu, “Anh Hằng, sao anh lại cười?”
“Xin lỗi, tôi không nhịn được.” Giang Dịch Hằng nhún vai, “Tôi từng thấy người làm trung gian mua hộ, nhưng chưa từng thấy ai làm trung gian xin lỗi.”
Ôn Tri Hạ nghẹn lời, mặt đỏ bừng, “Anh không biết đấy thôi, Chu Mộ chỉ là ngại ngùng, ngay cả nhìn Tuế Tuế cũng phải lén lút nhìn…”
Lúc nào cô ta cũng dùng mấy câu nói như thế này.
Dỗ ngọt cả hai bên.
Đối với cách làm này, cách hiệu quả nhất là trực tiếp đối chất.
Tôi cười lạnh, “Vậy à, để mình hỏi cậu ta xem sao.”
Trước mặt tất cả mọi người, tôi trực tiếp quay người lại và gọi to, “Chu Mộ, cậu đến đây để xin lỗi tôi à?”
Chu Mộ ngẩn người.
Có lẽ Ôn Tri Hạ không ngờ tôi sẽ hỏi thẳng như vậy, cô ta cũng ngẩn ra.
“Tuế Tuế, cậu đừng hỏi trực tiếp như vậy mà, cậu ấy nhút nhát như vậy, cho dù có muốn cũng sẽ nói là không mà…”
Tất nhiên tôi không cần Chu Mộ xin lỗi.
So với xin lỗi, tôi thích nhìn thấy anh ta cảm nhận được sự lừa dối và phản bội hơn.
Chu Mộ bước đến trước mặt tôi.
Tôi hỏi anh ta, “Lớp trưởng nói rằng cậu đã nhìn tôi từ dưới khán đài, bây giờ cậu lên đây là định xin lỗi tôi à?”
“Tôi… xin lỗi cậu sao?”
Chu Mộ cứng đờ quay người lại, hai tay nắm chặt.
Nhưng khi đối diện với Ôn Tri Hạ, anh ta vẫn cố nặn ra một nụ cười,
“Tri Hạ, vừa nãy cậu không nói như vậy với tôi mà—”
Ôn Tri Hạ liếc nhìn Giang Dịch Hằng, cắn môi, đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ.
Cô ấy ngẩng đầu lên, mắt ướt đẫm nhìn Chu Mộ, “Chúng ta vừa nói gì có quan trọng đến vậy không?”
Cô gái đáng thương với vẻ mặt yếu đuối, khiến người khác muốn bảo vệ.
Chu Mộ dường như rất thích cách này, đôi vai căng thẳng ngay lập tức thả lỏng, nắm tay cũng dần buông ra.
Anh ta cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên quay lại, tức giận nói với tôi,
“Là cậu lợi dụng Tri Hạ, muốn tôi xin lỗi cậu phải không?”
“Dư Tuế, cậu thật độc ác.”
?
Tôi giơ tay lên và vỗ tay tán thưởng, “Đúng rồi, cậu phân tích chuẩn lắm.”
“Chu Mộ,” tôi nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, “cậu đúng là một kẻ ngốc, sẵn sàng xông pha vì tình yêu.”
Mặt Chu Mộ lúc đỏ, lúc trắng.
Anh ta còn định nói gì đó, nhưng bị Giang Dịch Hằng bước tới chen ngang,
“Nói đủ chưa?”
“Bên phần dẫn chương trình còn chút việc phải xử lý, tôi sẽ đưa Dư Tuế đi trước.”
Giang Dịch Hằng nắm góc áo tôi và dẫn đi.
Khi tôi quay đầu lại, thấy Ôn Tri Hạ đang nhìn chằm chằm vào chỗ Giang Dịch Hằng nắm lấy góc áo tôi với ánh mắt đầy hận thù.
…
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi ở nhà ngủ cả ngày, đến tối mới dậy đi ra ngoài ăn.
Món mì dầu ớt tôi muốn ăn nằm trong một con hẻm ở dãy phố bên cạnh.
Sau khi ăn no, tôi vừa bước ra thì thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào một con hẻm khác.
Ở đó có một quán bar tên là “Dã”.
Chủ quán bar thường mắt nhắm mắt mở, không quan tâm khách có phải là vị thành niên hay không mà vẫn cho vào.
Lúc này, Ôn Tri Hạ mặc một chiếc váy da siêu ngắn, chân đi tất lưới màu đen, trên khuôn mặt vốn trang điểm nhẹ nhàng hàng ngày giờ đây lại là lớp trang điểm mắt khói, tóc dài đen thẳng được tết thành tóc bện kiểu dreadlocks.
Một dáng vẻ của cô gái hư hỏng, hoàn toàn trái ngược với hình tượng cô gái ngây thơ, trong sáng ở trường học.
Cô ta đứng ở cửa quán bar hút thuốc một lúc rồi đi vào trong.
Lúc đầu tôi không để tâm lắm, cho đến khi tôi đi ngang qua hiệu sách và thấy Chu Mộ cùng bạn của anh ta vừa bước ra từ đó.
Xuất hiện thật đúng lúc.