TUẾ TUẾ NIÊN NIÊN - Chương 8
8
Tôi gọi anh ta, “Chu Mộ, tôi có chuyện muốn nói với cậu .”
Anh ta ôm quyển sách, nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét, “Hôm nay tôi không rảnh đi chơi với cậu , tôi phải về đọc sách.”
Tôi cố nhịn không đảo mắt, nói thẳng, “Vừa nãy tôi thấy lớp trưởng đi vào quán bar trong hẻm kia.”
“Dư Tuế,” ánh mắt anh ta càng thêm ghét bỏ, “Lần trước cậu lợi dụng cậu ấy còn chưa đủ, giờ lại định bôi nhọ cậu ấy sao?”
Tôi nhún vai, “Tôi chỉ muốn nhắc cậu , nếu đến muộn hơn chút nữa, có lẽ cậu ấy sẽ bị người ta ép uống rượu đấy.”
Chu Mộ vừa nghe thấy liền cuống cuồng chạy về hướng quán bar.
Tôi đi mua một ly trà sữa rồi mới từ từ đi theo sau.
Đúng lúc thấy Chu Mộ bị mấy tên du côn đá văng ra khỏi quán bar, “Thằng thần kinh, mày học nhiều đến ngu người rồi à?”
Chu Mộ ôm bụng nằm trên đất hét lên với họ, “Là bọn mày ép Tri Hạ uống rượu, đừng đụng vào cậu ấy!”
“Đụng vào bà mày à!”
Chúng xúm lại đấm đá Chu Mộ túi bụi.
Chu Mộ ban đầu còn chống cự, nhưng đến khi Ôn Tri Hạ xuất hiện trước mặt anh ta thì không phản kháng nữa.
Cô ấy nhai kẹo cao su, thổi một cái bong bóng, “Được rồi, đừng đánh nữa, dù sao cũng là bạn học của tôi.”
Mấy tên du côn lập tức dừng tay.
Chu Mộ bị đánh đến bầm dập mặt mày, nhưng vẫn cố gắng bò dậy định kéo tay Ôn Tri Hạ,
“Tri Hạ, chúng ta đi thôi.”
Ôn Tri Hạ ghét bỏ hất tay anh ta ra,
“Đi cái gì? Đã thấy rồi thì về trường cậu tự biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, hiểu chứ?”
Chu Mộ ngồi bệt xuống đất, cơ thể rã rời dần dần trượt xuống.
Anh ta chậm rãi lắc đầu, tự nói với mình, “Không phải đâu, cậu không phải người như thế, nhất định là họ ép buộc cậu, đúng không?”
“Tri Hạ, cậu nói đi, là họ ép buộc cậu phải làm thế đúng không!”
“cậu bị thần kinh à?” Ôn Tri Hạ nhổ miếng kẹo cao su ra, “Có vẻ như Dư Tuế cũng không thích cậu , thứ không có giá trị. Từ giờ đừng làm phiền tôi nữa, cút đi càng xa càng tốt.”
“Còn nữa, hôm nay nếu cậu dám nói ra bất kỳ điều gì về việc thấy tôi ở đây, tự lo cho thân mình đi.”
Nói xong, cô ta quay người bước vào quán bar.
Những kẻ bạn bè của cô ta cũng lần lượt theo vào, kẻ cuối cùng còn tiện chân đá vào Chu Mộ một cái, “Đồ ngu.”
Chu Mộ bị đá ngã xuống, không gượng dậy được nữa.
Ánh mắt anh ta trở nên vô hồn, trông giống như một đống thịt thối.
Tôi hút một ngụm trà sữa, từng bước tiến đến trước mặt anh ta, thưởng thức bộ dạng thảm hại của anh ta.
Cảm giác bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, tận mắt chứng kiến hình ảnh “bạch nguyệt quang” trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ và tan rã.
Chu Mộ, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay.
Tôi thưởng thức một lúc rồi định quay đi.
Ánh mắt anh ta bỗng nhiên có tiêu điểm, bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, “Niên Niên.”
Máu trong người tôi như đóng băng.
Có người gọi tôi là Dư Tuế, có người gọi tôi là Tuế Tuế.
Chỉ có Chu Mộ ở kiếp trước, sau khi kết hôn, gọi tôi là Niên Niên.
Anh ta nói, “Tuế Tuế Niên Niên, vạn hỷ vạn ban nghi. Người khác gọi em là Tuế Tuế, vậy anh sẽ gọi em là Niên Niên.”
Tôi cứng đờ quay đầu lại.
Ánh mắt anh ta buồn bã nhìn tôi, “Em không cần anh nữa sao?”
Trong khoảnh khắc đó, khoảng thời gian tôi nằm trên giường bệnh với tư cách người thực vật, như dòng nước lũ tràn vào trong tâm trí tôi.
Những cảm giác bất lực, thất vọng, đau đớn như dao đâm, cùng sự hối hận nhưng không thể thay đổi được.
Tất cả ập đến làm tôi run rẩy toàn thân.