Vừa điên vừa yêu diễn - Chương 1
CHƯƠNG 1. BẮT ĐẦU
Mùa đông tuyết đang rơi dày đặc.
Sau khi tiếng huyên náo của chợ đêm qua đi, sự hỗn loạn còn sót lại dần bị tuyết che khuất.
Tống Táng mặc một chiếc áo khoác lông dày, cúi đầu nắm dây xích chó, bước đi trong con hẻm tối vắng vẻ.
Bàn chân của con chó nhẹ nhàng và im ắng, để lại trên mặt tuyết một dãy dài dấu hình hoa mai.
“Tiểu Bạch, chú Lưu chết rồi.” Tống Táng nhìn chằm chằm vào hơi thở trắng toát mà cậu thở ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngày mai em không có xương để ăn rồi.”
Tiểu Bạch cười một cách ngốc nghếch.
Khi nghe thấy tin dữ, động tác vui vẻ của nó đột nhiên trở nên cứng ngắc.
“Gâu?”
“Thật đó, ông ấy chết rất kỳ lạ, thi thể bị ném xuống cống thoát nước, chúng ta cũng đang gặp nguy hiểm nên phải dọn nhà càng sớm càng tốt. Đừng trông cậy vào anh, anh không có tiền đâu.”
“Gâu gâu!” Tiểu Bạch không buông tha cho cậu, sủa lên án cậu.
“Được rồi, từ nay trở đi anh sẽ đi nhặt rác để nuôi em.”
Tiểu Bạch nghe không hiểu câu này, nhưng nó có thể cảm thấy ngữ khí của Tống Táng đang dần mềm mại lại.
Nó tiếp tục cười toe toét một cách ngốc nghếch, vẻ mặt đầy tham lam.
Đến khi thiếu niên có gương mặt tinh xảo hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào nó, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tống Táng nhẹ nhàng nói thêm: “Tuy nhiên, không được chơi với chó của người khác khi anh không có ở nhà. Nếu không anh sẽ giết em đó.”
“Gâu…”
Mặc dù nghe vẫn chưa hiểu, nhưng Tiểu Bạch ngửi được mùi nguy hiểm đã nhanh chóng cảm thấy sợ hãi.
Cái đuôi lông bồng bềnh to lớn của nó gần như biến thành một cái cánh quạt, háo hức đi bên cạnh chân Tống Táng, kêu gừ gừ vài tiếng để làm nũng.
Tống Táng cong môi cười khẽ một tiếng, trong đầu thầm nghĩ nên tìm xương ở đâu để cho chó ăn.
Cậu bị mất trí nhớ, thật phiền phức.
Một ngày nọ, sau khi tỉnh dậy, cậu chỉ nhớ được hai điều.
— Cậu tên là Tống Táng. Cậu rất mạnh, nhưng hiện tại đang liều mạng trốn tránh người nào đó.
Vì để tránh những người này nên cậu không có thẻ căn cước, không có điện thoại thông minh cũng như không có thẻ ngân hàng.
Không có giấy tờ tùy thân nên không tìm được một công việc đàng hoàng, hiện tại cậu đang rất thiếu tiền.
Lao động bất hợp pháp sẽ rất dễ dàng bị quấy rối, bởi vì cậu quá xinh đẹp.
Bị quấy rối rất phiền phức, chỉ có khi giết người thì cậu mới có thể nhổ cỏ tận gốc được.
Mà giết nhiều người quá… Thì sẽ dẫn đến nhiều rắc rối hơn.
Suy nghĩ kỹ một chút, còn không bằng đi nhặt ve chai.
Con chó to lớn màu trắng bám chặt vào chân cậu, cọ qua cọ lại một cách ấm ức, điều này làm Tống Táng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Ngoan nào, nếu không được thì chúng ta sẽ tiếp tục chạy trốn.” Cậu nói bằng giọng ấm áp.
“Gâu!”
Tống Táng vuốt dây xích chó, câu có câu không nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch.
Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh chỉ có giọng nói trong trẻo của chàng trai và tiếng bước chân lạo xạo trên nền tuyết trắng.
Cậu nhìn ánh đèn đường màu vàng ở phía xa, quyết định sẽ đến bệnh viện thú ý để xin một tấm thẻ thành viên sau khi kiếm được tiền.
Đúng lúc này, một tia laser màu đỏ hoá thành một chấm tròn, đính thẳng vào giữa lông mày của cậu, trong màn đêm sâu thẳm có thể thấy một cách rõ ràng.
Tống Táng ngay lập tức nhìn ra điều gì đó bất thường, dùng tay trái kéo Tiểu Bạch ra phía sau, dùng chiếc áo khoác rộng của mình để che nó lại.
Nhưng Tiểu Bạch lo lắng nên sủa lên hai lần, liều mạng thò đầu ra ngoài nhìn, chóp mũi giật giật nhìn vào trong bóng tối.
“Anh ổn mà, tránh xa anh ra một chút.”
Tống Táng có chút lo lắng, lập tức buông dây xích chó ra, ra hiệu cho Tiểu Bạch chạy đi, giống như đã được huấn luyện trước đó.
Dù sao súng bắn tỉa đối với cậu cũng vô dụng.
“Gâu gâu gâu!”
Cậu không ngờ Tiểu Bạch lại đứng yên, ngoan cố cắn lấy cổ tay cậu.
“Pằng—”
Người trong bóng tối bóp cò, nhưng viên đạn vừa chạm vào Tống Táng đã bật ra xa, lăn và rơi xuống cống thoát nước bên đường.
Âm thanh có hơi lớn, nhưng Tiểu Bạch vẫn không nhúc nhích, gần như muốn cắn rách hai cái lỗ trên áo khoác của Tống Táng.
Bình thường tên nhóc này hay sợ hãi, bây giờ lại thể hiện sức mạnh của mình, không phải rất thú vị sao?
Tống Táng không hiểu rõ tâm lý của chú chó, cậu rất muốn bế nó lên rồi ném nó ra xa một chút.
Nhưng… Tiếng giày bước đi trên mặt tuyết quá rõ ràng, bọn họ đã bị bao vây.
Tống Táng không còn cách nào khác đành phải quỳ xuống ôm lấy Tiểu Bạch với vẻ mặt bình tĩnh, quay lưng đối mặt với làn đạn.
Lẽ ra trước đây cậu không nên cho con chó này ăn quá béo, bây giờ cậu dùng cả cơ thể của mình cũng không che được hết cho nó.
Khẩu súng máy đủ để bắn hai phát, thỉnh thoảng còn có kim gây mê không biết từ đâu bắn ra.
Mùi thuốc súng nồng nặc bốc lên trong không khí, khi tuyết tan đi có mùi như cá ươn và rau héo.
Cống thoát nước nằm ngay bên cạnh Tống Táng.
Hai tháng trước, cậu nhặt được Tiểu Bạch đang run lẩy bẩy ở đây.
Hai tháng sau, cậu cũng đánh mất nó ở đây.
Cái áo khoác lông tồi tàn của cậu bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, những chiếc lông nhân tạo bị tuyết làm cho ướt nhẹp, nhưng vẫn không kìm nổi mà tung bay trong gió.
Những tên lính đánh thuê được vũ trang đầy đủ nhân cơ hội tiến về phía trước, khí thế hung hăng, nhưng ẩn dưới bóng tối và mũ giáp lại là vẻ mặt đáng sợ, bàn tay cầm súng không khỏi run rẩy.
Bọn họ liều mạng điên cuồng nổ súng, cố gắng chế phục cậu thiếu niên yếu đuối quỷ dị này bằng cách nghiền nát cậu bằng hỏa lực.
Trong khoảnh khắc Tống Táng đang ôm Tiểu Bạch trong trạng thái choáng váng, người đàn ông đeo đầy thuốc nổ lên người gầm lên rồi nhảy vào người cậu, như muốn mạng đổi mạng.
Phong cách diễn xuất này… Có vẻ như Tống Táng mới là kẻ truy đuổi bọn họ.
Người đàn ông kia kéo mạnh quần áo của cậu, định đồng quy vu tận với Tống Táng, trong lúc xé rách cậu gần như bị lột trần toàn bộ, lộ tấm lưng trắng nõn gầy gò trong cơn gió lạnh.
Chỉ cần gập lại một chút thôi có thể sẽ bị gãy đôi.
Tống Táng không thèm để ý đến hình tượng của mình.
Cậu nhìn người đàn ông đang sợ hãi một lúc, cong môi lên, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt đen nhánh như biển sâu vào mùa đông giá rét, bị bao phủ bởi những làn sương mù lạnh lẽo.
Mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống một bên mặt, tiếng nuốt nước bọt vô cùng rõ ràng.
Cảm nhận được cơ thể này đang run rẩy yếu ớt, nụ cười của Tống Táng không hề thay đổi. Cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng khống chế mũ giáp của người đàn ông, bỗng nhiên dùng lực xoay người lại.
“Pằng! Pằng! Pằng — !”
Tiếng động lớn làm đất trời rung chuyển, gần như có thể làm cho người ta bị điếc tạm thời.
Mấy chiếc xe điện nhỏ ở đầu ngõ liên tục kêu to, hoà quyện một cách hoàn hảo với tiếng chửi bới và la hét trong khu dân cư.
Mặt sàn bê tông thậm chí còn chưa kịp tan băng hết đã biến thành bột mịn trong nước tuyết, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ dưới mặt đất.
Hộp sọ của người đàn ông vỡ vụn, dính chặt vào các mảnh của mũ giáp một cách đáng sợ, các chi tiết đã không còn thấy rõ được nữa.
Cậu đang cúi đầu trong tư thế quỳ, cắm chặt vào chính giữa cái hố sâu.
Động mạch cổ bị đứt dường như bị đình trệ trong giây lát, lúc này mới bắt đầu phun ra máu.
Dưới chấm đỏ của laser và ánh đèn đường phía xa, trông giống như một đài phun nước nhỏ của cơ thể.
Không ai dám dễ dàng tiến lại nữa.
Trong không khí tràn ngập mùi hương đầy phức tạp, nhưng cũng không khó để phân biệt.
Ít nhất có hai lính đánh thuê bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần, ôm chặt lấy khẩu súng, nhỏ giọng thút thít cầu nguyện.
Tống Táng không để ý tới bọn họ, cụp đôi mắt đen như mực xuống, cúi người về phía trước chậm rãi ôm lấy Tiểu Bạch, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó.
Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Bạch, có phải anh không nên cứu em không?”
Chứng mất trí nhớ thực sự rất rắc rối, nó khiến cậu hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, chỉ có thể rút ra bài học từ thực tiễn.
— Bây giờ cậu hiểu rõ rồi, cậu không thể kết giao với kẻ yếu nữa.
Tống Táng không rơi một giọt nước mắt nào, mà trong lòng liên tục nhắc nhở mình phải ghi nhớ bài học này.
Cậu cẩn thận buông Tiểu Bạch ra, đứng thẳng dậy, nhìn đám lính đánh thuê đang sợ hãi xung quanh, trên môi nở một nụ cười nhạt.
“Đừng di chuyển.”
Trong con hẻm nhỏ bỗng nhiên im lặng, có tiếng bước chân bị đè nén và yếu ớt. Đó là một con chuột cống đang sợ mất mật, phát ra những âm thanh nhỏ trong lúc đang cố trốn thoát.
Nhưng Tống Táng đã không còn điểm yếu nào nữa.
“Chạy càng nhanh thì chết càng thảm.” Cậu đắc ý ngẩng đầu lên, chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi rách rưới, âm cuối miễn cưỡng kéo dài ra: “Hình như tôi đã học qua cách lột da rồi, ừm, đừng có chọc giận tôi nữa.”
…
Giết người, là việc đơn giản nhất trên đời này.
Ít nhất đơn giản hơn nhiều so với việc bảo vệ một người.
Tống Táng vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, đập nát những thi thể máu me kia thành những đống bùn máu nhão nhoẹt.
Cậu rất kiên nhẫn, động tác cũng rất lưu loát, những thi thể vặn vẹo không rõ tứ chi kia đều bị cậu đào hố đem chôn.
Những mảnh thịt và máu còn sót lại đều bị tuyết tan cuốn hết xuống cống thoát nước.
Sau khi rửa tay bằng tuyết xong, Tống Táng giơ tay lên lau mặt, nhặt chiếc lông còn miễn cưỡng có thể sử dụng lên, quấn Tiểu Bạch vào trong đó.
Khi tiếng còi cảnh sát từ xa vang lên, Tống Táng đã bế Tiểu Bạch về nhà.
Nói đúng ra thì đây chính là “Ngôi nhà” mà chú Lưu đã có lòng tốt cho cậu thuê.
Từ giờ trở đi cậu sẽ tránh xa khỏi những người tốt bụng.
Sau khi tắm rửa sạch đống máu trên người xong, Tống Táng vén mái tóc đen nhánh ướt sũng ra sau tai, mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, quấn khăn ngồi trong phòng khách.
Tiểu Bạch không nhìn cậu nữa rồi.
Chú chó lớn hay ồn ào mọi ngày, đêm nay lại đặc biệt yên tĩnh. Nó nằm yên không cử động, máu dính trên lông không thể nào rửa sạch được.
Tống Táng ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn nó, cảm xúc trong đôi mắt đen vụn vỡ thành từng mảnh, nở một nụ cười vặn vẹo.
“Tiểu Bạch, xem ra anh không ở đây được nữa rồi.”
“Tiểu Bạch, anh hơi mệt.”
“Đợi anh ngủ một giấc rồi sẽ mang em đi.”
“… Chết rồi cũng tốt, đợi anh tích đủ tiền rồi sẽ mua cho em một chiếc quan tài.”
Cái chết là sự sống vĩnh cửu.
Làm người phải lạc quan.
Tống Táng cố gắng hết sức để an ủi bản thân, đứng dậy ôm lấy thi thể đang dần trở nên cứng ngắc, một lần nữa vùi mặt vào bộ lông bông xù.
Cậu không quan tâm nửa đêm kẻ thù có ghé thăm cậu hay không, dù sao chúng cũng không thể giết cậu.
Bây giờ Tống Táng chỉ muốn ngủ một giấc.
Cậu cuộn tròn lại trên ghế sô pha, lặng lẽ nhắm mắt lại.
…
Trong lúc cậu đang ngủ say, không hiểu sao có một luồng ánh sáng mạnh chiếu đến, Tống Táng dường như nhìn thấy Tiểu Bạch đang chạy nhảy xung quanh.
Trong lòng cậu khẽ run lên, cậu đột nhiên mở to hai mắt, phát hiện trong lòng ngực mình đã trống rỗng, con chó trắng mập mạp cũng không thấy đâu.
Tống Táng không nói gì, cậu trấn tĩnh lại, lập tức tỉnh táo lại quan sát tình hình.
Cậu thậm chí chưa từng hoài nghi rằng đây là một giấc mơ.
Bởi vì cậu vô cùng hiểu rõ cơ thể và giấc mơ của mình.
— Trong giấc mơ của cậu, hoặc là cậu đang ở trong hiện trường của cuộc chiến sống còn, hoặc là ăn đi ăn lại một nồi thịt kho lớn.
Vậy mà bây giờ, Tống Táng lại nằm trên một chiếc sô pha quá mức mềm mại, được đắp một chiếc chăn mỏng cũng mềm không kém.
Hương thơm của hạt cà phê bay vào chóp mũi, làm sảng khoái thư giãn tinh thần.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ trên hiên nhà, từng giọt nắng rơi trên chiếc chăn mỏng của cậu, nhưng cảnh tượng bên ngoài cửa sổ lại mờ ảo đến khó hiểu, thậm chí có nhìn kỹ cũng không thể nhìn rõ.
Chiếc máy phát nhạc màu đen bên cạnh cửa sổ đang chạy, giai điệu khàn khàn mà nhẹ nhàng, đáng tiếc Tống Táng lại chưa từng nghe qua.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ sảnh chính truyền đến. Tống Táng tạm thời ngừng suy nghĩ, trừng mắt lên nhìn, đột nhiên đôi mắt của cậu bị một làn sương mù mịt che phủ.
Cậu cắn nhẹ môi dưới, căng thẳng kéo chiếc chăn mỏng lên rồi nhanh chóng bọc người lại. Thân hình gầy gò co rúm lại thành một quả bóng, bất an nhẹ nhàng run rẩy.
Mặc dù đi về phía cậu là một nhân viên bán hàng, chỉ là một cô gái trẻ với mái tóc được buộc kiểu đuôi ngựa cao.
Dáng vẻ của cô rất ngọt ngào, đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhìn không có chút tính công kích nào. Cô mặc một chiếc áo phông trắng, quần jean màu xanh nhạt, bên ngoài đeo thêm một chiếc tạp dề xanh đậm, trên vạt áo gần như không thể phát hiện ra vết cà phê.
Lối ăn mặc quá mức bình thường, không khỏi khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Nhưng Tống Táng vẫn bất động như cũ. Cậu giống như một con thỏ trắng nhỏ sợ hãi, cảnh giác ngồi co ro trong góc, đầu ngón tay lặng lẽ nắm chặt lấy chăn.
“Chào ngài, người chơi Tống Táng. Chào mừng đến với thế giới trò chơi vô hạn.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong quán cà phê vắng vẻ.
Toàn thân Tống Táng cứng đờ, lấy hết can đảm từ từ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới nhỏ giọng nói: “Xin chào… Xin hỏi nơi này là?”
“Đây là phòng chỉ của người chơi, chúng tôi cung cấp đồ uống, thức ăn và đồ ăn nhẹ miễn phí cũng như hướng dẫn và tư vấn cho người chơi.” Đối phương cười rạng rỡ, thái độ vẫn rất nhiệt tình: “Tôi là Nhân viên số 1, rất vui lòng được phục vụ ngài.”
Có vẻ do cô nói quá nhiều và quá nhanh nên Tống Táng tạm thời chưa xử lý hết được lượng thông tin quá tải, cậu mở to mắt rồi sợ hãi lùi về phía sô pha.
Sương mù bay lơ lửng trong mắt cậu ngày càng sống động, làm ướt hàng mi dài cong vút của cậu, nước mắt chuẩn bị rơi.
Tống Táng thích được đóng vai một bé thỏ trắng nhỏ sợ hãi và yếu đuối nhất.
Vẻ ngoài của cậu đủ để khiến người khác bị đánh lừa bởi lời nói dối này một cách hoàn hảo.
Bé thỏ trắng rất tốt bụng, có thể vô cùng thiên vị người lương thiện tốt bụng, nhưng cũng có thể phát hiện ra mũi kim độc ẩn giấu sâu trong lòng của những kẻ đạo đức giả.
Nhìn thấy cảnh này động tác của Nhân viên số 1 cũng khựng lại một chút.
Sau đó cô lại mỉm cười như trước: “Thông tin người chơi đã được cập nhập thành công. Bây giờ ngài có thể mở bảng dữ liệu ra và xem tuỳ ý.”
“Bảng dữ liệu, đó là cái gì vậy?”
Nhân viên số 1 kiên nhẫn trả lời: “Mở bảng dữ liệu ra có thể lập tức điều tra thông tin cá nhân của người chơi, cũng như đạo cụ tồn kho, danh hiệu đặc biệt và kỹ năng cố định. Nếu cần, người chơi cũng có thể nhấp vào trung tâm tích điểm ở phía dưới, để mua hàng hoá yêu thích của ngài.”
Tống Táng rụt rè gật đầu: “Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi.”
“Không có gì ạ.”
Nói câu đó xong Nhân viên số 1 đứng yên tại chỗ, bất động mất vài giây.
Sau khi xác nhận Tống Táng không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào nữa, cô mới tiếp tục mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Người chơi Tống Táng, xin hỏi ngài có cần một tách cà phê không?”
“… Matcha latte, cảm ơn.”
Cậu vừa dứt lời, một tách latte đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn cà phê nhỏ trước ghế sô pha. Chiếc cốc và đĩa rất tinh xảo, cà phê nóng hổi và hương thơm đặc biệt của trà xanh phả thẳng vào mặt cậu.
— Có vẻ như đây là do quán cà phê tự động tạo ra, căn bản không cần con người động tay làm.
Tống Táng hơi nhíu mày lại, đột nhiên không hiểu ý nghĩa về sự tồn tại của “Nhân viên”.
Cậu cúi đầu bưng chiếc cốc lên, vừa mới nhấp một ngụm, giọng của Nhân viên số 1 đột nhiên vang lên bên tai cậu.
“Thông báo, thông báo, vẫn còn hai mươi phút nữa cho đến khi phó bản tiếp theo được mở ra. Mời các tân thủ hãy chú ý, đọc luật chơi, đọc kỹ bảng dữ liệu và trân trọng sự an toàn tính mạng của mình… Người chơi Tống Táng, Nhân viên số 1 mong sẽ lại được phục vụ ngài vào lần sau.”
Cô không mở miệng khi nói chuyện, khoé môi duy trì đường cong của một nụ cười ngọt ngào.
Những lời vừa nói kia, tựa như những lời vừa thoát ra khỏi tâm trí của Tống Táng. Mặc dù bầu không khí của quán cà phê vô cùng ấm áp, nhưng hành vi này lại vô cùng quỷ dị.
Chỉ sợ rằng những người chơi khác cũng có trải nghiệm tương tự.
Tống Táng cụp mắt xuống, cậu cúi đầu xuống không dám phản ứng quá nhiều, cho đến khi Nhân viên số 1 dần dần đi xa, cậu mới khẽ cắn môi mở bảng dữ liệu ra.
Đó là một màn hình mờ màu xanh đậm, nhẹ nhàng lơ lửng trước mắt của Tống Táng, di chuyển theo ánh mắt và chuyển động của cậu, mang lại cảm giác công nghệ cao giống như hình chiếu từ võng mạc.
Đôi mắt của Tống Táng vẫn bị bao phủ bởi một lớp sương mù, nhưng cậu lại nhướng mày nhẹ một cách thích thú, cậu cầm cốc latte của mình lên, bắt đầu liếc nhìn số liệu.
[Người chơi: Tống Táng
Điểm tích lũy: 0
Số lần vượt qua phó bản: 0]
[Thuộc tính cơ bản:
Mạng sống: ?
Tấn công: 9999
Phòng ngự: 9999
Tốc độ: 9999
Sức kháng cự: ?
“Số điểm trước mắt có thể tăng: 0”]
Tống Táng:… Sao cậu cứ cảm thấy trò chơi này có chút bất thường nhỉ?
Khi cậu làm việc bất hợp pháp trong một quán cà phê Internet, cậu có nghe khách hàng phàn nàn rằng nó rất giống một loại *game phóng đại 999 một lần.
*Sốp tra rồi nhưng vẫn không biết đó là game gì, ai biết thì nói sốp với nhé.
Xoa xương cổ tay mảnh khảnh của mình, Tống Táng nheo mắt trầm tư, chậm rãi tiếp tục kéo xuống phía dưới.
[Danh hiệu đặc biệt: Mặt nạ (1/100)
*Lừa dối là liều thuốc độc ngọt ngào, dối trá là cạm bẫy nguy hiểm. Hãy đắp lên mặt bạn tấm màn giả dối, để bọn họ suy đoán về những hiểu lầm, để bọn họ yêu ghét đan xen, để bọn họ tin tưởng không nghi ngờ.
Phần thưởng danh hiệu: Mỗi lời bạn nói ra xác suất được người khác tin tưởng sẽ là 99% (miễn dịch với Sức kháng cự trên 100)]
Cái Danh hiệu đặc biệt này thú vị hơn nhiều.
Thứ sáng loáng (1/100) kia càng thú vị hơn.
Cậu vừa mới bước vào quán cà phê xa lạ này, cậu có thể lừa được ai chứ?
Động tác Tống Táng hơi khựng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa của quán cà phê, cậu chợt nhận ra điều gì đó.
— Có vẻ như cậu đã lừa được Nhân viên số 1.
Thú vị thật.
Tống Táng nhấp tiếp một ngụm latte rồi tiếp tục đọc phần mô tả tiêu đề, lại phát hiện ra Danh hiệu đặc biệt không phải ai cũng có thể có được, mà là phần thưởng cho việc vượt qua một phó bản có độ khó siêu cao.
Hơn nữa, tỉ lệ rơi ra phần thưởng kiểu này cực kỳ thấp, chỉ được trao cho người chơi có đóng góp nhiều nhất để hoàn thành cấp độ.
Nhưng Tống Táng chưa từng bước vào thứ được gọi là phó bản, vậy tại sao trên bảng số liệu lại có một cái Danh hiệu đặc biệt?
Ngoài ra, cậu là người duy nhất ở trong quán cà phê này, những người chơi khác đang ở đâu?
Chuỗi sự kiện này, khắp nơi đều ẩn chứa sự quỷ dị và bí ẩn.
May mắn thay Tống Táng cũng không đặc biệt quan tâm.
Bởi vì luật chơi đã được viết rõ ràng —
Những người không thông qua được phó bản: Chết.
Tiết lộ nội dung cho người không phải người chơi: Chết.
Một số phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ và đạo cụ đổi điểm có thể áp dụng được trong thực tế.
[Có thể áp dụng được trong thực tế]
Có thể áp dụng được trong thực tế!
Trong trung tâm tích điểm cái gì cũng có, bao gồm cả tiền thật.
Cậu cẩn thận xem tỷ giá giữa điểm trò chơi và tiền thật, là 1:100.
Tống Táng một hơi uống sạch cốc latte, khoé môi nở một nụ cười nhạt.
Điều này có nghĩa là, về sau cậu có thể đổi rất nhiều tiền để mua quan tài cho Tiểu Bạch.
Mua quan tài đá tốt nhất thì có thể đảm bảo rằng mọi sợi lông của chú chó đều được giữ gìn cẩn thận.
Tống Táng rất mong chờ ngày đó đến.
Ngoài việc đổi tiền ra, còn có một thứ khác được Tống Táng thêm vào danh sách yêu thích của mình.
[Hồi sinh mục tiêu được chỉ định], có giá một tỷ điểm tích lũy. Một tỷ này thậm chí còn là mức giá ưu đãi trong thời gian diễn ra sự kiện.
Mà sản phẩm này, chỉ có thể hồi sinh người chết trong hiện thực chứ không thể hồi sinh những người chơi bị cơ chế của trò chơi xóa sổ.
Đương nhiên, hiện tại Tống Táng không mua nổi không có nghĩa là sau này cậu không có khả năng.
Chỉ cần không chết ở trong phó bản, một ngày nào đó cậu có thể tích lũy được một tỷ điểm, thậm chí là nhiều hơn.
“Tiểu Bạch, em chờ anh nhé. Chú Lưu… Chú cũng có thể chờ.”
Đôi mắt của Tống Táng sâu thăm thẳm, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào màn hình sáng màu xanh, khẽ thì thầm.
…
Sau khi Nhân viên số 1 đưa ra thông báo, năm phút nữa trôi qua, năm người chơi lần lượt xuất hiện trong quán cà phê.
Hai nam ba nữ, biểu cảm không giống nhau.
Trong đó có một tên thanh niên đeo kính đen, mặc áo sơ mi bằng vải nỉ kẻ sọc.
Anh ta thành thục gọi một ly espresso, ngồi ở một quầy bar nhỏ gần nhân viên nhất, ánh mắt đảo qua Tống Táng đang ngồi trên ghế sô pha, dừng lại một chút rồi bình tĩnh nhìn đi nơi khác.
Còn một người đàn ông trung niên khác đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, ông ta nhìn trái nhìn phải.
Ba cô gái trẻ cuối cùng biết nhau, trên người còn có chút mùi thịt nướng, có lẽ là cuối tuần rủ nhau đi ăn khuya, kết quả lại bị kéo vào quán cà phê, có thể nói là tai bay vạ gió.
“Loại tình huống gì đây, tối nay chúng tôi đâu có uống rượu…”
Nữ sinh ngồi ở giữa không hề luống cuống chút nào, vẻ mặt khiếp sợ đảo mắt quanh quán cà phê.
Ba người nhìn chằm chằm vào nhau, nhỏ giọng thảo luận về sự bất thường trước mắt, cuối cùng nhéo nhau vài cái, mới xác định không phải mình đang nằm mơ.
Họ là bạn ký túc xá thời đại học, dường như mối quan hệ khá tốt.
Tống Táng vẫn luôn im lặng, trốn dưới tấm chăn mỏng bí mật quan sát.
Hiển nhiên chỉ có gã đeo kính đen không phải là người mới, đôi mắt giấu dưới chiếc kính đen lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Điểm duy nhất giống nhau là, bọn họ trước khi phó bản mở mười lăm phút mới được triệu tập đến quán cà phê.
Tống Táng không hiểu lắm vì sao mình lại được đối xử khác biệt.
Nhân viên số 1 dường như cũng không hiểu rõ.
Cô nhìn Tống Táng với đôi mắt bối rối, sau đó lại nở một nụ cười kinh điển, bước nhẹ đến trước mặt mọi người rồi sao chép lại quy trình giải thích trước đó.
Nữ sinh tóc ngắn nghe với vẻ mặt say sưa, cô ấy là người đầu tiên mở bảng số liệu ra rồi hào hứng nói: “Được rồi, *nữ sinh trốn thoát khỏi phòng ngủ thôi nào!”
*Theo như mình tra Baidu thì đó là tên của một cuốn tiểu thuyết của Trung Quốc.
“Sảng Sảng, chúng ta có thể chết nếu thất bại đó.” Cô gái tóc dài bên cạnh nhẹ nhàng trả lời.
“À… Có vẻ là như vậy.”
Không khí trong quán cà phê đột nhiên trở nên trì trệ.
Đám người nhìn nhau một lúc lâu, một cô gái khác có mái tóc màu hạt dẻ nhìn Nhân viên số 1, nghiêng đầu hỏi: “Chị gái nhỏ, chúng tôi thật sự không thể từ chối tham gia trò chơi sao?”
Nhân viên số 1 mỉm cười trả lời: “Không thể. Nếu người chơi từ chối tiến vào phó bản định kỳ, thì sẽ bị hệ thống cưỡng chế xóa bỏ.”
Ý của cô rất đơn giản thô bạo — Chơi trò chơi có thể sẽ chết, không chơi tuyệt đối sẽ chết.
“Được rồi, vậy trong này có thể ăn đồ nướng không?”
“Không thể.” Nhân viên số 1 vẫn mỉm cười y như cũ: “Người chơi Tiêu Lê Lê, ngài có muốn một tách cà phê không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô gái tóc màu hạt dẻ thở dài.
Còn mười phút là tiến vào trò chơi phó bản không xác định.
Gã đeo kính uống một ngụm cà phê, anh ta cảm thấy khó chịu vì bị phân vào vòng chơi mới với tân thủ.
Mặc dù sẽ có thưởng điểm tích lũy khi đến những phó bản mới đặc biệt, nhưng… Nghé con không sợ hổ, hoàn toàn không thể đoán được tân thủ sẽ làm gì phó bản.
Người chơi già dặn kinh nghiệm bị tân thủ không nghe lời lừa chết, dẫn đến việc toàn đội bị tiêu diệt, thảm kịch như vậy nơi nào cũng có.
Anh ta bất đắc dĩ đẩy kính lên, tự giới thiệu bản thân trước: “Tôi là Tạ Xuân Dã, là người chơi già dặn kinh nghiệm phụ trách mang mọi người vượt qua. Ai chưa quen thì nhanh chóng làm quen đi nhé, phó bản sẽ mở ngay lập tức. Sau khi đi vào thì dù xảy ra chuyện gì cũng phải im lặng, đừng hét lớn, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Nghe vậy nhóm ba người trong ký túc xá nữ cùng gật đầu, rồi đồng loạt gật đầu.
Nữ sinh tóc ngắn kéo tay nữ sinh tóc dài, cười tủm tỉm nói: “Tôi là Khưu Sảng, cô ấy là Lâm Văn Tĩnh, người chị đáng tin nhất trong ba người chúng ta!”
Cô gái tóc màu hạt dẻ còn lại ngáp một tiếng: “Vừa rồi chắc mọi người đã nghe thấy tên tôi rồi, tôi tên Tiêu Lê Lê.”
Tạ Xuân Dã mặt không biểu cảm gật gật đầu, nhìn về phía ông chú trung niên đang có vẻ lo lắng.
Ông chú trung niên cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa của mình, vẻ mặt càng ngày càng không được tự nhiên, cười ngượng ngùng nói: “Vương Thụ, mọi người cứ gọi tôi là lão Vương.”
“Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ.” Khưu Sảng nín cười, vui vẻ bắt tay với ông ta.
Sau khi Vương Thụ tự giới thiệu xong, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người cùng hướng về phía chiếc ghế sô pha.
“Soái ca, còn mỗi cậu thôi đó.”
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Khưu Sảng.
Tống Táng ngước đôi mắt mù mịt sương lên, cực kỳ giống một con rối xinh đẹp ngoài ý muốn có được ý thức, ngây thơ lại sợ hãi, nhìn còn bất an hơn cả Vương Thụ.
“Xin chào mọi người, tôi, tôi là Tống Táng.” Cậu nhỏ giọng nói xong liền cúi đầu xuống, tựa như không quen đối mặt với con gái.
Khưu Sảng thấy hơi hiếu kỳ: “Zang cái gì cơ?”
“… Là Táng của mai táng.”
“Woa, cái tên nghe lạ quá.”
Tiêu Lê Lê vốn không hứng thú cũng ngẩng đầu lên.
Mà Tống Táng lại cúi đầu thấp hơn: “Thật xin lỗi.”
“Aiss không sao đâu, nghe rất ngầu mà, cậu không cần để ý đâu.” Khưu Sảng đập Tiêu Lê Lê một cái, cô ấy nhìn Tống Táng một lần nữa, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Em trai đừng sợ, chút nữa chị sẽ bảo vệ em.”
Đôi mắt của Tống Táng sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chị.”
“Không có gì không có gì.”
Khưu Sảng nói xong liền quay đầu lại, vùi mặt vào cổ Lâm Văn Tĩnh, thì thầm: “Này, tình mẫu tử bùng phát thì ai có thể chịu nổi chứ…”
Lâm Văn Tĩnh trầm tư suy nghĩ: “Cậu thích ẻm như vậy sao?”
“Chẳng lẽ cậu không thích à?”
Những lời xì xào bàn tán của những cô gái truyền vào tai Tống Táng không sót một chữ.
Tống Táng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn ngồi xuống, bình tĩnh nhìn vào bảng dữ liệu.
[Danh hiệu đặc biệt: Mặt nạ (5/100)]
Lúc này đã có bốn người tin vào trí tuệ chậm phát triển của cậu.
Nhưng tên người chơi già dặn kinh nghiệm Tạ Xuân Dã kia chắc vẫn còn hoài nghi và đánh giá trong lòng, trị số sức kháng cự của anh ta chắc phải trên 100.
Rất tốt, ít nhất trong tương lai vẫn còn có chút thử thách.
Khoảnh khắc trò chơi chính thức bắt đầu, Tống Táng đã nghe thấy tiếng hô của Khưu Sảng.
Một bảng đếm ngược kỹ thuật số màu đỏ như máu xuất hiện trước mắt mọi người. Nó dính thẳng vào võng mạc của mọi người, lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ, có thể nhìn thấy rõ ngay cả khi đang nhắm mắt lại.
[Phó bản mở ra, đếm ngược 3, 2, 1… ]
[Tên trò chơi: Hành trình Thiên Hải
Chế độ nhập vai: Không có
Yêu cầu thông qua: Đi ba phương tiện khác nhau trong thành phố Thiên Hải và đến đích thành công (0/3)
Nhiệm vụ phụ: Tìm ra sự thật phía sau thành phố Thiên Hải.]