VỤNG TRỘM - Chương 10
10
Tôi rất tiếc khi thấy con dao của mình chưa phát huy tác dụng, tôi định nghĩ cách khác để tăng thêm niềm vui sống cho Diêu Nguyệt.
Nhưng Lục Tấn Nam lại kiên cường tỉnh lại.
Anh ta trở về nhà và châm một đám cháy lớn, muốn cùng mẹ con Diêu Nguyệt c//hế//t chung.
Nhưng trận hỏa hoạn này chỉ cướp đi mạng sống của Diêu Nguyệt, Lục Tấn Nam và Lục Niên bị bỏng nặng, dung mạo bị hủy hoại.
Sau đó, Lục Tấn Nam bị kết án tù vì tội phóng hỏa.
Trước khi đi tù, anh ta gọi điện cho tôi, hỏi liệu tinh trùng và trứng mà chúng tôi lưu trữ còn không?
Tôi mỉa mai: “Anh nghĩ sao? Lục Tấn Nam, lần này anh thật sự tuyệt hậu rồi, cả đời này anh sẽ không bao giờ có con nữa.”
“Thi Thi, em hận anh đến vậy sao? Em hận anh mà vẫn chịu cứu anh?”
“Ôi! Làm sao tôi có thể để anh c//hế//t dễ dàng như vậy? Vả lại tôi chỉ đang nói sự thật, cho dù anh còn khả năng sinh sản, thì người phụ nữ nào có thể chịu nổi khuôn mặt bị bỏng đến biến dạng của anh chứ? Anh không phải là Quasimodo, có phẩm chất tốt đẹp, tâm hồn cao quý, ai mà chịu đựng được anh.”
Anh ta thực sự không chịu nổi đả kích, chỉ vài lời nói mà đã tự tử.
Tôi tốt bụng đến thăm anh ta trong bệnh viện, anh ta nhìn tôi sợ hãi, buột miệng nói: “Em vẫn còn sống.”
Trở lại rồi sao?
Thật tuyệt, nếu không, dù tôi có báo thù thành công cũng cảm thấy thiếu gì đó.
Tôi nở một nụ cười dịu dàng: “Anh muốn c//hế//t, thì cứ c//hế//t đi! Đợi sau khi anh c//hế//t, tôi sẽ thử xem thầy pháp Đông Nam Á giỏi đến đâu, làm ma mà không thể siêu sinh thật không dễ chịu đâu! Chồng yêu quý của tôi, anh cũng nên thử cảm giác đó chứ.”
Tôi vỗ vai anh ta, khích lệ.
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, tai tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của anh ta.
Anh ta hét lên và nguyền rủa: “Hứa Thi Thi, mày không phải là người, mày là kẻ biến thái, mày là đồ biến thái.”
Biến thái?
Vậy mà đã là biến thái rồi sao?
Tôi chỉ là trả thù theo kiểu gậy ông đập lưng ông thôi! Giờ thì họ cũng biết đau đớn rồi? Biết sợ rồi?
Vậy khi họ làm những việc tàn ác đó, họ đã nghĩ gì?
Lời khích lệ của tôi rất hiệu quả, Lục Tấn Nam không bao giờ tự sát nữa, anh ta không dám c//hế//t, cố gắng gượng để sống.
Nhưng cuộc sống trong tù thì mệt mỏi và bận rộn.
Anh ta vốn đã mất một quả thận, lại bị bỏng nặng.
Cơ thể ngày càng tệ hơn, chẳng bao lâu đã bệnh đến sắp c//hế//t.
Trong bệnh viện, anh ta liên tục cầu xin bác sĩ cứu mình.
Liên tục gào khóc: “Tôi không thể c//hế//t, tôi không thể c//hế//t, cô ấy sẽ khiến tôi hồn bay phách tán.”
Mọi người chỉ nghĩ rằng có lẽ anh ta đã làm nhiều việc xấu khi còn trẻ, nên bị điên.
Cuối cùng anh ta cũng c//hế//t, trước khi c//hế//t, mắt vẫn mở to, không thể nhắm lại.
Người trong bệnh viện chưa từng thấy ai sợ hãi đến mức như vậy, tưởng rằng anh ta gặp ma, nên đã mời vài thầy cúng đến làm lễ cho tòa nhà, trấn an bệnh nhân.
Tôi không đến nhận xác của anh ta, cũng không muốn làm những việc đó, chỉ nghĩ đến đã thấy rùng mình.
Nhưng vẫn có người chờ đợi anh ta, Lục Niên quả nhiên không hổ là người nhà họ Lục.
Nó cũng nhờ người tìm thầy pháp.
Ngẫu nhiên thay, đó lại là thầy pháp Đông Nam Á trong kiếp trước.
Kiếp trước là bia đá lớn đặt trên mộ tôi, kiếp này là mộ khác, người khác.
Nghe kể lại, tôi chỉ cảm thấy như đã qua một kiếp khác.
Nhưng vì trời đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời, ngoài việc báo thù, tôi cũng muốn làm điều gì đó có ý nghĩa.
Tôi đi xây trường học ở nông thôn, đi dạy học tình nguyện, tôi đi rất nhiều nơi.
Thế giới này rất rộng lớn, cuộc đời tôi ở kiếp này chỉ mới bắt đầu.
HẾT