VỤNG TRỘM - Chương 2
2
Tôi không trả lời lấy một chữ, mà bắt xe đến nhà Diêu Nguyệt.
Một người sao có thể diễn được cả vở kịch?
Tất nhiên là phải đủ ba người mới thành.
Diêu Nguyệt mở cửa, thấy tôi thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không do dự mà quỳ xuống, nước mắt như mưa kéo lấy tay áo tôi: “Thi Thi, chị dâu cầu xin em! Cầu xin em cứu lấy Tiểu Niên!”
Hành lang nhanh chóng có người hàng xóm ra xem náo nhiệt, không biết chuyện gì còn tưởng tôi đã làm chuyện gì tày trời.
Trước đây cô ta luôn như vậy, hễ có xung đột, cô ta sẽ tự tát vào mặt mình, hoặc quỳ xuống, khiến tôi chưa kịp nói gì đã bị những người ngoài cuộc không biết chuyện công kích, nói tôi bắt nạt cô nhi quả phụ.
Nhưng trên đời này không chỉ có cô ta biết khóc, tôi cũng biết khóc.
Tôi để mặc cô ta quỳ dưới đất, bịt miệng khóc nức nở: “Dù sao đó cũng là thận mà! Tôi và Tấn Nam mới kết hôn được mấy năm, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, chị bảo tôi phải làm sao đây?”
Tôi càng khóc to hơn, dựa vào khung cửa, đau khổ đến mức không đứng vững.
Diêu Nguyệt có chút sững sờ.
Vì trong những lần giao tiếp trước đây, tôi luôn giữ thể diện, dù trong lòng không thoải mái cũng không làm ầm lên trước đám đông, thường nhẫn nhịn vì đại cục.
Nhưng chưa kịp để cô ta ngơ ngác, đám đông trong hành lang đã bắt đầu bàn tán.
“Cô Diêu này thật là không biết xấu hổ! Một quả thận, đâu phải là cái gì nhỏ bé mà muốn cho là cho ngay được!”
“Đúng thế, còn quỳ xuống cầu xin người ta, chẳng phải là kiểu ép buộc đạo đức như người ta nói trên mạng sao?”
…
Lời nói càng ngày càng khó nghe, Diêu Nguyệt có chút hoảng hốt, vội vàng kéo tôi vào nhà.
Vừa vào trong nhà, cô ta lại bắt đầu liên tục tát vào mặt mình.
“Thi Thi, là chị dâu không tốt, đều là lỗi của chị dâu, chúng tôi không muốn làm gánh nặng cho hai người nữa, tôi sẽ dẫn Tiểu Niên đi c//hế//t.”
Tôi nhìn cô ta không ngừng tự tát vào mặt, trước mắt lại hiện lên cảnh cô ta đẩy tôi xuống từ ban công, chỉ muốn thay cô ta làm việc đó, để tôi cũng được hả dạ.
Không bao lâu sau, mặt cô ta đã sưng lên, khóe miệng rỉ máu, cô ta thật sự đã dốc hết sức mình.
Sợ rằng cô ta diễn không nổi nữa.
Tôi vội vàng giả vờ kéo cô ta lại, liên tục thở dài nói: “Chuyện này sao có thể trách chị được? Bệnh tật là điều chẳng ai mong muốn cả!”
“Thi Thi, vậy là em đồng ý rồi đúng không?” Tôi còn chưa nói gì, cô ta đã nóng lòng hỏi ngay.
Tôi nghiêng đầu, giả vờ như bất đắc dĩ, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta liền quỳ xuống, liên tục dập đầu trước tôi: “Thi Thi, chị và Tiểu Niên suốt đời sẽ không bao giờ quên ơn em. Khi Tiểu Niên khỏi bệnh, chị nhất định sẽ đền đáp em bằng cả cuộc đời.”
Cô ta tỏ ra vô cùng chân thành, nếu không có ký ức từ kiếp trước, e rằng tôi đã thực sự tin cô ta chỉ là một người mẹ yêu thương con cái, bị đẩy vào bước đường cùng mà thôi.
Đền đáp?
Kiếp trước cô ta đúng là đã đền đáp tôi rất tốt.
Trong thời gian ở tù, mỗi lần gặp Lục Tấn Nam, cô ta đều tỏ ra vô cùng tiều tụy, sợ hãi tột độ.
Cô ta nói rằng tôi ám cô ta vào ban đêm, đòi báo thù.
Cô ta nói rằng cô ta không dám ngủ, ngày nào cũng sống trong nỗi sợ hãi khôn cùng, muốn tự kết liễu để tạ lỗi.
Nói dối! Nếu không phải vì tôi chỉ ám theo Lục Tấn Nam, cố tìm cách giết anh ta, thì tôi cũng suýt tin rằng tôi đã vào giấc mơ của Diêu Nguyệt rồi.
Nếu tôi thực sự có khả năng đó, thì Lục Tấn Nam liệu có thể sống yên ổn không?
Tên đàn ông hèn hạ đó, trong lòng chỉ có cô tình nhân chị dâu của mình.