Vương Triều - Chap 1
Ta vừa ra khỏi Phượng Tảo Cung thì gặp một nữ tử được đoàn người hộ tống đi về phía ta.
Nàng ta một thân vàng óng, trên đầu cắm đầy châm ngọc, dẫn theo đại đội hỗn loạn không theo quy củ ào ào tiến tới.
Sau khi hành lễ qua loa thì cất tiếng nói kiêu ngạo: “Đây có phải là Tô tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy, Thái tư phi tương lai có đúng hay không?”
Ta khẽ nhíu mày, đây là ai?
Nữ quyến trong đế đô chưa có ai dám to gan nói chuyện xấc láo với ta như vậy.
“Muội là Trương Lương Đệ mới nhập Đông Cung không lâu, hôm nay đặc biệt tới đây bái kiến Thái tử phi tương lai. Vốn dĩ, muội nên tới sớm hơn, nhưng mà … ngày nào muội cũng phải hầu hạ Thái tử, sáng dậy không tài nào nhấc nổi chân ra khỏi giường.” Một nụ cười xin lỗi hiện lên trên khuôn mặt kiều mị.
“Dậy không nổi thì tới làm gì? Ngươi đừng có đứng đó nói mấy lời ti tiện làm dơ tai tiểu thư nhà ta.” Thư Nhàn khiển trách.
Thư Nhàn là thiếp thân nha hoàn của ta, tuổi trẻ nên thiếu nhẫn nại, dễ dàng bị Trương Lương Đệ bắt được lỗi.
“Tiểu nha đầu thật nóng nảy nha, thân phận như ta chỉ cần quan tâm hầu hạ điện hạ, chuẩn bị phục trang, săn sóc ấm lạnh là đủ mệt rồi. Làm sao so được với Tô tiểu thư rảnh rỗi nhàn hạ đi dạo quanh vườn, bởi vậy tuổi đã qua hai mươi còn chưa gả đi.” Trương Lương Đệ vẻ mặt đắc ý làm bộ thở dài mệt mỏi.
Thư Nhàn nóng nảy, chưa kịp lên tiếng tranh cãi đã bị ta kìm lại.
Chim sẻ vừa bay lên đầu cành đâu biết được trời cao biển rộng ra sao.
Hà tất gì phải đôi co phí lời với những kẻ nông cạn.
Ta chẳng thèm để ý đến nàng ta, cất bước đi thẳng một mạch không cần nể nang.
Ấy vậy mà nàng ta không thèm tránh sang một bên, cố chấp bước về hướng ta đang đi.
Trương Lương Đệ bị ta đụng trúng liền lảo đảo rồi ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm bụng khóc rống lên, “Muội biết tỷ tỷ không vui vì sự xuất hiện của muội, nhưng tỷ tỷ đâu thể đánh muội. Trong bụng muội đã có hài tử của Thái tử.”
Ta dừng chân xoay người lại: “Ngươi nói cái gì?”
Đôi mắt Trương Lương Đệ ánh lên tia ác ý: “Muội đã có cốt nhục của Thái tử được ba tháng rồi …”
“Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Trương Lương Đệ.” Ta vung tay áo ra lệnh, sau đó kêu Thư Nhàn đỡ nàng ta vào trong đình gần đây. “Truyền thái y.”
Trương Lương Đệ bỗng thấy bất an: “Trong Đông Cung đã có Thái y …”
“Ta tưởng đụng hư thai ngươi rồi, ngươi tự đi được hay sao?” Ta lạnh lùng nhìn nàng diễn trò, “Ta đã cho người mời Thái y có tư lịch lâu đời nhất, Nhâm Thái y, vào lúc Đại trưởng Công chúa mang thai ta đều do ông ấy một tay lo liệu, ngươi sợ cái gì chứ?”
“Đương nhiên là sợ tỷ tỷ ngứa mắt cái thai này của muội.”