Vương Triều - Chap 10
Sau khi sức khoẻ Cảnh Mân tốt hơn, ta đưa muội ấy tới học đường.
Lời đồn đãi vốn được lan truyền rất nhanh, mọi người đều biết câu chuyện của muội ấy.
Nhưng may thay, các quý nữ học ở đây không có tư tưởng cổ hủ như những nữ nhân khác, họ biết cần phải lên án ai và thương xót cho người gặp nạn.
Ta đứng sau khung cửa sổ nhìn các muội ấy ôm nhau khóc lóc an ủi, quay qua nói với Lưu Thanh, “Ngươi dạy rất tốt.”
“Mấy thứ này không cần dạy.”
Trên đường vào triều, Giản công tán gẫu với ta một hồi rồi mời ta cùng lục muội tới gặp Đại công tử.
Trong lúc đó, ta cũng thương lượng ngày thành thân với Giản công.
Tới cửa cung thì gặp phải Vương Hầu gia đang đứng chờ, “Khuyển tử thất lễ, mong Lan đài lệnh bỏ qua.”
Ta gật đầu: “Hắn không thể đảm nhận được vị trí Hoàng môn Thị lang.”
Vương Hầu gia liên tục nói đã hiểu, đó là chuyện con lão đáng phải nhận.
“Ta có chuyện cần thông báo tới các thế gia*. Lát nữa khi thượng triều sẽ có sổ con thông báo về thi Hương, lần này sẽ mở rộng khoa cử* tới các học trò bình dân, miễn có học vấn đều có tư cách tham gia.”
“Ngài điên rồi sao.”
“Chỉ cần Hầu gia không phản đối là được.”
“Bản Hầu không phản đối.”
Hắn đang nợ ân tình Tô gia nên không thể phản đối.
Quả nhiên lúc tin tức được đọc lên, các đại thần đều chấn động và liên tục có tiếng phản đối.
Cải cách thi Hương không được thông qua.
Kết quả này ta đã lường trước rồi.
Khí thế trên triều hừng hực như vậy nhưng Triệu Huân giống như đã biến mất, không còn tìm đến ta nữa.
Nhân ngày tiết Thanh minh, ta quyết định sẽ ra điền trang tuần trang một vòng.
Hôm nay là vụ mùa xuân, nông dân cấy mạ, mục đồng chăn trâu, khung cảnh thật hài hoà yên ả.
Tâm tình bực bội của ta mấy hôm nay cũng tiêu tan, tĩnh lặng lại.
Trong mắt mọi người, họ chỉ nhìn thấy sự quyền quý của Thánh thượng và các vị Tướng lĩnh.
Nhưng thật ra, dù là vua hay quan lại đều không phải trọng yếu nhất.
Chính những người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, những người phụ nữ cặm cụi bên vườn dâu và những thương nhân bận rộn vận chuyển hàng hoá mỗi ngày, mới thật sự là người quan trọng
Đó mới là nền tảng của một đế quốc hùng mạnh!
Trời đã bắt đầu mưa rồi, ta đành phải dừng ở trong miếu nhỏ để tránh mưa, ta chạy vội vào bên trong miếu, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra miếu này cung phụng Lâm Hoài ca ca.
“Vị này chính là tiền Thái tử.” Một ông lão tóc bạc trắng cũng đang ngồi trú mưa lên tiếng, “Ngài ấy rất quan tâm tới dân chúng, mỗi năm ngài ấy đều tới đây xem gieo trồng vụ xuân, lúc dân chúng mất mùa còn hỗ trợ cứu tế bá tánh. Tiếc là ngài ấy đã mất sớm … Vị cô nương này, hình như ta đã gặp cô nương rồi thì phải?”
Ta chỉ cười mà không trả lời: “Ai đã lập ngôi miếu này vậy?”
“Đó là một vị công tử tốt bụng. Hai ngày trước vị công tử đó đã tới đây tuần tra và đưa cho chúng tôi rất nhiều nông cụ bằng sắt.”
Ta gật đầu đáp lễ.
Sau đó thành kính thắp cho Lâm Hoài ca ca một nén nhang, sau đó ngồi một góc trong điện thờ ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, ta mơ màng nghe thấy tiếng sáo du dương vang lên.
Khi mở mắt ra, đối diện ta là một nam nhân mặc áo màu trắng, ngọc thụ lâm phong.
“Ca ca …” Ta vươn tay về phía bóng hình ấy.
Chàng ôm ta vào lòng.
Vòng tay vẫn dịu dàng như ngày nào.
Mưa xuân bên ngoài hình như đã ngưng từ lúc nào rồi, các ngôi nhà xung quanh đều đã thắp đèn.
Khi tỉnh dậy, ta thấy Hoài vương đang mỉm cười nhìn ta, “Tỷ tỷ ngủ ở nơi núi rừng hoang vắng không thấy lạnh sao?”
Ta nheo mắt nhìn lại tình huống hiện tại, ta không biết từ khi nào lại nằm gối đầu lên chân của Triệu Hân.
Dưới ánh đèn mờ nhạt vẫn thấy được ngũ quan nhu hoà của hắn.
“Sao tỷ tỷ lại nhìn đệ như vậy.” Khuôn mặt tuấn ngượng ngùng ửng đỏ.
Ta mỉm cười, vỗ vỗ vào chân Triệu Hân, “Ta tưởng rằng đây là điều mà đệ luôn mong chờ.”
Triệu Hân nói rằng hắn cưỡi ngựa tới đây, vì trời mưa nên lát nữa muốn đi cùng ta.
Ta không từ chối.
“Đệ có phải là người xây miếu cho Lâm Hoài không?” Ta nhắm mắt lại hỏi.
“Đúng vậy.”
“Đệ cố tình làm việc này.”
“Đệ cũng như tỷ vậy, đệ luôn ngưỡng mộ và nhớ tới những gì Lâm Hoài ca ca từng làm.” Triệu Hân sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng trả lời.
Giống nhau chỗ nào được chứ!
Ta cùng Lâm Hoài ca ca là phu thê, hắn chẳng qua chỉ có mối quan hệ huynh đệ.
Ta chẳng muốn so đo những điều này với Triệu Hân.
Tà áo trắng, tiếng sáo trúc, mưa Thanh minh.
Vậy mà bao lâu nay ta không hề nhận ra vị tam đệ Triệu Hân lại giống Lâm Hoài ca ca đến như vậy.