Vương Triều - Chap 11
Triệu Hân lên xe ngựa trở về Tô phủ cùng với ta.
Lúc xuống xe, một bóng dáng bước ra từ tiền viện, thì ra là người đã lâu không gặp, Triệu Huân.
Hắn dường như muốn nói điều gì nhưng vừa thấy được Triệu Hân chui ra từ xe ngựa thì ngừng lại.
Khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc méo mó.
Hắn xông tới đấm vào mặt Triệu Hân, “Các ngươi đã làm cái gì rồi hả?”
Tất cả cung nhân đang đứng ngoài cửa đều sững sờ ngơ ngác.
Thái tử đánh Hoài vương ngay trên đường.
Ta chỉ dửng dưng nhìn không thèm ngăn cản.
Đánh đi, đánh mạnh tay càng tốt!
Ta còn đang bực dọc vì chuyện thi Hương đây, không nghĩ tới Triệu Huân lại dâng lên lỗi lầm để ta bắt được.
Sự tình Thái tử đánh nhau với Hoài vương làm cả vua và dân đều khiếp sợ.
Dưới sự trợ giúp của ta, sổ con ào ào được dâng lên không khác gì tuyết rơi mùa đông, tiếng hô hào ‘phế Thái tử’ ngày càng tăng.
Chuyện này đã làm kinh động tới người đang dưỡng bệnh trong Chiêu Dương Cung, Hoàng Đế bệ hạ.
Sáng sớm, ta và Triệu Huân đều phải tiến cung diện Thánh.
Hoàng Đế trách cứ: “Vì sao ba năm qua, Đông Cung không rặn ra được đứa nhỏ nào hả?”
Triệu Huân liếc ta rồi nói: “Nhi thần chỉ muốn long tự phải do Thái tử phi sinh ra nhưng nàng ta không biết giữ trinh tiết.”
“Ăn nói hàm hồ.” Hoàng đế cho Triệu Huân lui xuống.
Trong điện giờ đây chỉ còn lại ta và Hoàng đế giữa làn khói Long tiên hương nồng nặc.
Bàn tay khô gầy vươn ra từ sau tấm rèm, “Con thật sự muốn phế truất Thái tử hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Lập trữ vừa mới hơn hai năm, nếu đổi ta sợ sẽ dao động quần thần.”
Thật ra so với Hoài vương, cửu cửu thích Triệu Huân nhiều hơn.
Hoàng đế chỉ là nam nhân yếu đuối, cả đời đều núp sau bóng lưng mẫu thân ta, đem cửu cửu và mẫu thân ra so sánh, ông ta chỉ là một nam nhân tầm thường.
Nhưng cũng vì hắn có thân phận là nam nhân nên được kế thừa địa vị, làm Hoàng Đế một nước, còn mẫu thân tài hoa xuất chúng của ta vĩnh viễn chỉ có thể làm Công Chúa.
Ông ta từ trên người Triệu Huân thấy được bóng dáng năm xưa của mình, thành ra thiên vị hắn hơn.
“Trẫm biết rõ con oán hận trẫm. Trẫm già rồi không còn nhiều thời gian nữa, vị trí này của trẫm tương lai cũng sẽ là của con. Triệu Huân mặc dù chỉ là thanh đao mòn nhưng thiên hạ không thể thiếu đao.”
“Con chưa từng hận cửu cửu.” Ta ngồi xuống bên cạnh người nam nhân sắp tới gian đoạn gần đất xa trời, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông vỗ về.
Cửu cửu chăm sóc bọn ta rất tốt, như một trưởng bối hiền lành bao dung con cháu.
Ông còn là phụ thân ruột thịt của Lâm Hoài ca ca, cho nên từ nhỏ ta đã luôn thân cận và lớn lên bên người ông.
Cửu cửu thở dài: “Vậy làm sao con mới bằng lòng bảo vệ Triệu Huân? Con cứ nói đi.”
Ta dùng lược nhẹ nhàng chải mái tóc bạc phơ của cửu cửu, ta tưởng tưởng ra viễn cảnh Lâm Hoài ca ca khi về già, có lẽ chàng ấy cũng nho nhã hiền từ như vậy.
“Con mong cửu cửu sẽ giúp con một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Con hy vọng bá tánh bình dân có thể tham gia thi Hương, vào triều làm quan.”
Lúc ta ra khỏi Chiêu Dương Cung, Triệu Huân đang đứng bên ngoài chờ.
“Nàng cùng Triệu Hân lăn lộn với nhau từ lúc nào?” Ánh mắt của hắn sáng quắc như dao.
“Hoài vương là đệ đệ của ta.”
“Ta cũng là đệ đệ của nàng, rốt cuộc nàng có bao nhiêu đệ đệ hả?” Hắn tiến lại gần, cái nhìn sắc bén như muốn chém ta thành ngàn mảnh vụn, “Nam chưa cưới, nữ chưa gả cùng nhau ngồi một xe, có phải nàng đã làm gì đó giống như với tên nam kỹ kia hay không?”
“Thái tử Điện hạ, ngài đi quá xa rồi.” Ta không thích nam nhân can thiếp vào chuyện riêng của mình.
Có hay không đều là chuyện của ta.
Hắn không có tư cách nhúng tay vào.
Triệu Huân tức giận nắm lấy cổ tay ta: “Tô Cảnh Ngôn! Ta là trượng phu của nàng!”
“Thái tử nói sai rồi.” Ta gạt tay hắn qua một bên, “Trượng phu của ta là cửu ngũ chí tôn. Thái tử dường như vẫn chưa làm Hoàng đế thì phải.”
“Nàng muốn phế ta?” Triệu Huân kinh ngạc, “Nàng vậy mà muốn phế ta !!!”
Triệu Huân thất sắc, tinh thần chấn động, đôi mắt hắn trở nên âm lãnh và khắc nghiệt.
Hắn không nói thêm câu gì dư thừa, quay lưng bỏ đi một mạch.
Không lâu sau đó, ta nghe nói hắn không còn thích chơi bời săn bắn. Thay vào đó, hắn dành thời gian qua lại giữa các thế gia.
*Thế gia: gia đình quý tộc, một gia tộc có nhiều đời vinh hiển.