Vương Triều - Chap 12
Cuộc chiến tranh giành quyền lợi giữa Thái tử và Hoài vương ngày càng gay gắt.
“Thái tử thường xuyên tới gặp Giản công, tranh thủ nhận được sự ủng hộ của Giản gia, thậm chí còn tán tỉnh Giản Phi Nhan.” Lục muội vừa tán gẫu vừa đùa giỡn với chim Hoàng Yến trong lồng.
“Tỷ tỷ chẳng lẽ mặc kệ không quản?”
“Để cho bọn họ đấu.” Ta đang tập vẽ lại theo nét bút của Văn Định tiên sinh.
Hoàng Đế bất kỳ triều đại nào mà không phải một thân máu tanh, chém giết đi lên ngôi báu.
Triệu Huân có một đệ đệ.
Muốn lên ngôi mà ngay cả Hoài vương còn đấu không lại.
Vậy thì đừng mơ mộng tới vị trí cữu ngũ chí tôn.
“Ta là người rất công bằng. Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cả hai người bọn họ là đệ đệ ta. Ai lên làm Hoàng Đế thì ta sẽ là Hoàng Hậu của người đó.”
Điều kiện tiên quyết là bọn họ không được gây lên động tĩnh quá lớn, ta còn muốn tặng thêm mỗi người một ngàn quân binh, để xem ai sẽ là người sống sót cuối cùng.
Thứ ta đang quan tâm là vấn đề cải cách khoa cử đang được cái đại thần tranh cãi.
*Khoa cử: hàm nghĩa chế độ tuyển bạt người hiền tài (hiền sĩ) vào triều làm quan, người dự khoa cử được gọi sĩ tử.
Dù sao ta cũng đã hứa với Cảnh Mân, sẽ vì nàng mà tạo ra một con đường mới cho nàng thoả sức vùng vẫy.
Hoàng Đế đã lâu không lên triều bỗng xuất hiện, ra mặt ủng hộ các học trò bình dân nhà nghèo.
Hoàng Đế cần người không có căn cơ, khi đó mới có thể hoàn toàn thần phục ông.
Các đại gia tộc dĩ nhiên càng phản đối hơn.
Triều đình bắt đầu mở hội giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.
Ta thấy thời cơ đã tới, ta lúc này đang ngồi bên dưới cô cô, quay người đưa sổ con đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô cô vang ra từ phía sau rèm, “Tranh cãi lâu như vậy vẫn còn chưa có kết quả, không bằng mỗi người thối lui một bước, chọn nữ tử thế gia làm thủ sĩ*, các vị cảm thấy thế nào?”
*Thủ sĩ: chọn lấy học trò mà dùng, ở đây có nghĩa sẽ chọn học trò ưu tú đề bạt làm quan trong triều đình.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường mang chung một vẻ mặt sợ hãi.
“Hoang đường, nữ nhân sao có thể làm quan, nói ra khác nào làm trò cười cho thiên hạ.”
“Các nàng tóc dài kiến thức ngắn, hiểu biết được tới đâu?”
“Từ khi Đại trưởng Công Chúa lập Nữ Học Đường cho tới nay, hầu hết các quý nữ thế gia đều tới đây đọc sách nếu thi đậu đầu vào. Các vị nói nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, vậy những vị thiếu gia ở Thái Học Viện còn không thể vào được Nữ Học Đường thì …” Cô cô mỉm cười trang nhã, nhẹ nhàng đứng dậy, “Huống hồ, đó đều là con gái của các vị đại nhân.”
Những lời này đã đánh trúng tâm tư bọn họ.
Giới quý tộc chắc chắn sẽ không cho phép bá tánh chân đất được làm quan.
Nhưng đổi thành con gái nhà mình lại là vấn đề khác.
Không phải nhà ai cũng có con trai để mưu toan quyền thế địa vị, lỡ như nuôi ra thằng con vô dụng, báo gia chi tử thì cũng như không.
Ngược lại, nếu trong nhà có thêm một người đứng ra gánh vác cũng không tồi.
“Nữ tử tham gia khoa cử thì có thể làm được trò trống gì? Chẳng lẽ lại để các nàng đi làm quan?” Cửu cửu lên tiếng.
Ông ấy từ trong màn che nhìn thẳng vào ta, hiển nhiên là đang tức giận vì bị ta từng bước đặt vào bố cục này.
“Nữ nhân thường nhân từ lương thiện, thích nghe lời mềm mỏng.” Cô cô dựa theo lời của ta nói ra, “Tuy không thể trở thành tướng quân hay thừa tướng, nhưng ít ra sẽ biết lắng nghe, thương xót dân chúng, làm quan phụ mẫu tốt hơn lũ tham ô lòng tham không đáy kia.”
Sau đó lại nổi lên tranh chấp.
Thí dụ như …
【 Nếu làm quan thì được phép làm chức vị nào? 】
【 Nữ tử được làm quan mấy phẩm? 】
【 Xuất đầu lộ diện thì nên mang mũ che mặt hay không? 】
【 Chưa cưới gả có được làm quan hay không? 】
Ta ghi chép lại từng chữ, khoé môi nhẹ nhếch lên một phần.
Những điều này không còn quan trọng nữa, nhìn đi, bọn họ đã động tâm rồi.
Vốn là tranh chấp giữa Hoàng Đế và thế gia, hiện nay đều thống nhất ý kiến, lui lại một bước.
Vừa vặn lui về đúng chỗ ta đang mong đợi.
Con đường làm quan của nữ nhân đã được mở ra, kéo theo đó là đủ sự kiện phức tạp cần được thay đổi để phù hợp với những quy chế mới.
Đầu mùa thu, danh sách những nữ nhân đậu khoa cử được bố.
Một quốc gia rộng lớn chỉ đậu được ba người.
Ta không phụ lòng sự chờ đợi của Tô Cảnh Mân.
Cảnh Mân cũng không thất hứa với ta, đạt được danh hiệu Thám Hoa.
Ta tiễn nàng tới vùng sông Du, Nam Dương, làm Tri huyện thất phẩm.
Đứng trước cửa thành, ta sửa sang lại áo choàng cho nàng rồi dặn dò, “Vương gia ngang ngược, ức nam hiếp nữ đã là chuyện xảy ra lâu nay không ai để tâm đến. Bọn hắn dám làm như vậy bởi vì ở Nam Dương có gia tộc chống lưng.”
Nam Dương, đại gia tộc Vương gia chiếm diện tích mười ngàn mẫu, nô bộc mười vạn, phú khả địch quốc.
“Muội là tri huyện, là quan phụ mẫu, chỉ cần làm tốt việc của mình, dân chúng Nam Dương an cư lạc nghiệp sẽ không nghĩ tới việc làm tay sai cho Vương gia. Nếu muội làm không tốt, Nam Dương coi như là vật trong túi của bọn họ.
“Muội đã biết.”
Sau sự việc hôm đó, Cảnh Mân chú tâm rèn sách, sau khi kết thúc thi Hương mới dám bệnh nặng, càng ngày càng gầy hơn trước.
Mặc dù gầy hơn nhưng lại sinh ra một phần kiên nghị, cương trực.
“Muội muốn Nam Dương sẽ không còn gia tộc họ Vương, Vương Xuân Tài sẽ không còn người để dựa vào. Đến lúc đó muội có giết hắn cũng như giết một con sâu con kiến.” Đôi mắt Cảnh Mân như bị lửa giận thiêu đót.
Ta gật đầu.
Hãy nhớ kỹ sự phẫn nộ này, hãy để cho bản thân bị ngọn lửa thù hận nung nấu từ năm này qua tháng nọ, khi đó muội sẽ thành tài.
(Ngoài ra, trong chương trước có nhắc tới Lưu Thanh cũng làm quan, nhưng đó chỉ là chức quan dạy học, trông coi thư viện, không quan trọng như việc làm quan có thực quyền, nắm địa vị sinh sát bá tánh nên không bị nhiều người phản đối).