Vương Triều - Chap 13
Sức khỏe của cửu cửu ngày càng trở nên tồi tệ
Bầu không khí ở Đế đô cũng căng thẳng hơn.
Trong ngày mừng thọ cửu cửu, cô cô cho người tổ chức tiệc ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên.
Triệu Hân ngồi kế ta.
Triệu Huân và Giản Phi Nhan đi cùng nhau tới đây.
Giản Phi Nhan là đích trưởng nữ Giản gia, nàng hiếm khi xuất đầu lộ diện, dung mạo của nàng giống như tên gọi, trong sáng như ánh trăng, không khác gì tiên nữ giáng trần.
Bọn ta đều được ca tụng là những mỹ nữ đẹp nhất Đế đô.
Khi có ai nói như vậy về ta, đa phần đều là những lời nịnh nọt ton hót không đáng tin.
Nhưng Giản Phi Nhan thì khác.
Giản gia sinh ra rất nhiều mỹ nhân, cô cô của nàng, Giản Quý phi là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Vì lẽ đó, Triệu Huân có thích nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Ta chỉ không hiẻu vì sao mỗi lần ngẩng đầu lên đều bắt gặp hắn đang nhìn ta.
Ta hiểu ánh mắt đó.
Triệu Huân hận ta.
Triệu Huân cảm thấy ta thích Triệu Hân, người có thể uy hiếp địa vị Đông cung của hắn, khiến hắn không thể an ổn mà ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn.
Triệu Huân quả một đệ đệ ngốc nghếch đến ngu xuẩn!
Mặc dù ta không ra ta giúp đỡ nhưng chắc chắn sẽ không làm hại Triệu Huân.
Hoài Vương là cháu ngoại trai của Giản gia, hắn lấy lòng tin ở đâu mà cho rằng Giản gia sẽ bỏ qua Hoài Vương mà trợ giúp hắn?
Ta phớt lờ ánh mắt đó, chỉ lo uống rượu và trò chuyện đến tận đêm khuya.
Những chiếc đèn lồng trong cung điện đã được thay bằng từng chùm pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời đêm.
Thực ra, sau khi pháo hoa nổ xong mới là cao trào của buổi tiệc.
Bởi vì lúc đó trời tối đen như mực.
Ta nhớ rõ cái ngày cách đây vài năm, cũng trong buổi tiệc thưởng hoa năm mười lăm tuổi, nụ hôn đầu của ta đã dành cho Lâm Hoài ca ca.
Trong lúc hồi tưởng về khoảng thời gian đẹp đẽ đó, một bàn tay đã nắm lấy tay ta, sau đó hắn ấn ta vào tường rồi hôn thật sâu.
Ta nhận ra cảm xúc vội vàng xao động cùng hận thù đan xen này.
Vừa tuyệt vọng đến khắc cốt ghi tâm lại khoái lạc trầm mê.
Triệu Huân!
Khi tất cả đèn đều được thắp sáng, Triệu Hân đang cầm đèn lồng đi tìm ta.
Chỗ lúc nãy ta vừa đứng đã không còn bóng người nào cả.
Cách đó không xa, Triệu Huân và Giản Phi Nhan đang rời đi cùng nhau, lần đầu tiên trong đời ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu đã hận vì sao lại hôn?
Vào một ngày chạng vạng tối, trận tranh quyền đoạt vị bắt đầu diễn ra.
Ta vừa bước ra khỏi Phượng Tảo Cung thì cấm vệ tới nói, hôm nay giới nghiêm toàn thành, không thể ra khỏi cung.
Ta nhìn về phía nam, âm thanh ồn ào nhốn nháo cùng khói lửa làm lòng ta trầm xuống.
Tinh thần cửu cửu cách đây mấy ngày cũng đâu tệ lắm, ông còn chơi cờ với ta mà, sao bệnh tình lại tiến triển nhanh như vậy?
Ta phái người tới cung của cô cô tìm hiểu tình huống, không nghĩ tới, người đến gặp ta lại là Lưu Thanh.
“Thật trùng hợp, khó có dịp ta tiến cung gặp Hoàng Hậu vậy mà đụng phải trận đoạt đích*” Trên mặt Lưu Thanh viết đầy chữ ‘thật xui xẻo’. “Hoàng Hậu đang chờ ngươi đó.”
*Đoạt đích: ám chỉ cuộc đấu giữa các hoàng tử tranh giành ngôi vua, mặc dù vua chưa băng hà.
“Ta biết rồi.”
Lưu Thanh nhìn ta chỉ huy cung nhân khoá Phượng Tảo Cung cho cẩn thận.
“Xem ra, hôm nay sẽ là một đêm thức trắng rồi … Ngươi nghĩ xem liệu bọn hắn có mở đường máu, chém giết vào cung không?”
“Không có đâu, bọn hắn tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, chạy qua hậu cung đánh ta làm gì? Đi thôi, chúng ta vừa chơi cờ vừa uống rượu.”
“Ngươi rảnh lắm hả?”
“Yên tâm, ta đã cảnh cáo vệ binh ngoài thành không được bước chân vào Đế đô. Bọn hắn muốn đánh nhau thì vào nội cung mà đánh.”
Triệu Huân và Triệu Hân chỉ được phép tồn tại một người.
Giường của mình chẳng lẽ để kẻ khác leo lên?
Ta đã sớm thương lượng đối sách với các vị đại thần, Đế đô giới nghiêm trong ba ngày, dân chúng không được phép đi ra ngoài, vệ binh không được tham gia trận chiến này. Bọn ta cố gắng hạn chế cuộc chiến chỉ diễn ra trong cung điện thôi.
Không nên vì ngôi vị Hoàng Đế mà để dân chúng bị vạ lây.
Ai làm Hoàng Đế cũng được.
Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, không được gây nhiễu loạn thường dân bá tánh.
Lưu Thanh thán phục: “Ngươi thật độc ác. Nếu Triệu Huân biết hắn bận rộn liều mạng với đệ đệ còn ngươi ngồi đây chơi cờ, có lẽ Triệu Huân sẽ lại tức giận.”
“Nếu hắn thắng, ta tự nhiên sẽ đối với hắn ngàn tốt vạn tốt.”
Ta bị ăn mất một quân cờ rồi.