Vương Triều - Chap 14
Ánh lửa ngút trời.
Tình trạng hỗn loạn kéo dài từ hoàng hôn đến tận đêm khuya vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại
Đột nhiên một đội quân mã ùa vào hậu cung.
Lưu Thanh và ta nhìn nhau.
“Ngồi yên, để ta ra ngoài xem.” Ta cầm đèn lồng bước vào bóng tối.
Có một bóng người đang dựa vào tường.
Hơi thở dồn dập thở ra từng làn khói trắng.
Toàn thân đều là máu và vết thương chằng chịt nhưng đôi mắt lại thâm sâu như đại dương.
Triệu Huân?
Tại sao đệ ấy lại ở đây?
Bỗng một số lượng lớn người ào ào xông vào Phượng Tảo Cung, ta nghe thấy Lưu Thanh cười bất lực, “Ôi chao, các ngươi làm gì vậy?”
“Khởi bẩm Tế tửu đại nhân, nghịch tặc bỏ chạy thục mạng, chúng thần tới đây để bảo hộ Lan đài lệnh …”
Lời còn chưa nói xong đã có hắc y nhân nhảy ra đâm vào trái tim hắn.
Triệu Huân và thuộc hạ của đệ ấy đều mặc màu đen.
Ta vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì?
Nếu đệ ấy bị đánh bại, tại sao vẫn có đội ngũ đi theo tới đây?
Nếu không bại thì tại sao đệ ấy lại ở đây?
Bàn tay thô ráp vuốt ve mặt ta như muốn xác nhận, “Nàng … không có việc gì chứ.”
“Hắn nói với đệ, ta ở trong tay hắn phải không?” Ta sắp hoài nghi lỗ tai mình rồi.
Cuộc chiến đoạt đích …
Tại sao lại lấy cớ vụng về kiểu này?
Tại sao Triệu Huân lại tin?
“Ah…” Triệu Huân mừng rỡ cười, thở phào nhẹ nhõm, “May là nàng không có việc gì.”
“Ta đương nhiên không có việc gì rồi, nhưng mà ngươi lại gặp chuyện.”
Ta nhướn mày nhìn Triệu Huân.
Ánh lửa và từng vết máu trộn lẫn vào nhau, lập loè mờ ảo trên lớp cửa giấy.
Ta xách đèn muốn đi, Triệu Huân ôm ta lại, kéo ta về một góc tối.
Tiếng hít thở nhè nhẹ vang lên bên tai, “Tỷ tỷ, đi với đệ …”
“Ngươi không phải người thắng.”
“Vậy thì sao chứ?” Hắn cười rộ lên, hôn lên cổ ta rồi giữ im như vậy một lúc, “Đi với đệ, đệ sẽ dẫn tỷ tới Bắc Cương, chỗ đó thảo nguyên bao la, tỷ có thể cưỡi ngựa cả ngày mà không thấy được điểm cuối.”
Sao đệ ấy có thể ngu xuẩn như vậy.
Ta không cười nổi.
Lưu Thanh một lần nữa đóng cửa cung lại, cầm đèn tiến về phía ta, “Cảnh Ngôn?”
“Ta ở đây.”
Khi Lưu Thanh tiến lại gần thì Triệu Huân bỏ đi, ta cũng trở về đại sảnh ngồi xuống.
“Chúng ta đã chờ ở đây lâu rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì hả?” Lưu Thanh thăm dò liếc nhìn ta.
“Không biết.” Ta tiếp tục chơi cờ.
“Ngươi biết rồi đấy, ngươi chỉ có thể giữ một người đệ đệ thôi.”
Ai là Hoàng Đế sẽ là người chiến thắng.
Người thua sẽ chết.
“Tối nay ta không muốn làm gì cả.” Tôi ngước nhìn cô ấy, “Đừng ép ta.”
Lưu Thanh cười lớn.
Nụ cười của nàng làm ta khó chịu.
Ngay lúc nàng còn chưa chịu cười xong thì ngoài cửa có tiếng huýt sáo, có người ném một lá thư từ cửa sổ bay về phía ta.
Ta nhặt lá thư lên và mở ra đọc.
Chữ viết khó đọc nhưng có thể nhận ra đây là nét bút của lục muội.
Trước khi Cảnh Mân đến Nam Dương, Cảnh Hâm đã kết hôn và trở thành nàng dâu của Giản gia.
Bức thư của muội ấy được viết trong tình trạng hết sức khẩn cấp.
Trong thư chỉ có một dòng: Hoài Vương cùng Tiết độ sứ Lũng Tây, Dương Độ, bí mật phái trăm vạn quân đến Bắc Kinh cướp ngôi.
Trong tích tắc, ta đập thẳng tờ giấy xuống bàn.
“Sao vậy?”
“Hoài Vương chiêu mộ người ngoài tiến về Đế đô, một trăm vạn quân.”
Nụ cười trên môi Lưu Thanh biến mất: “Không phải con số nhỏ.”
Ta đứng dậy đi ra ngoài Phượng Tảo Cung, Cung điện Chiêu Dương sáng rực rỡ, tiếng chuông hoàng thành vang lên.
Đó là hồi chuông báo tử.
Điều này có nghĩa cửu cửu đã trở thành Tiên Hoàng và ai đó sắp trở thành Hoàng Đế.
“Ngươi đi đâu vậy? Chưa hết ván cờ mà?”
“Ta phải đi. Hãy hâm nóng rượu và đợi ta, ta sẽ quay lại ngay khi xong việc.”
“Ngươi đi đi.”
Ta vén váy chạy đi.
Bước nhanh từng bước xuống bậc thang Phượng Tảo Cung.
Đó là tốc độ nhanh nhất mà một nử tử xuất thân từ thế gia có thể đi được.
Khi ta bước vào Cung Chiêu Dương, triều thần đều có mặt đông đủ.
Cửa cung đã bị đóng chặt nên họ không được phép rời đi, phải lặng lẽ ở đây chờ đợi sự ra đời của vị Hoàng Đế mới.
Hoài Vương đang ngồi trên ghế rồng ở cuối điện, cả cung điện được thắp nến rực rỡ.
Có máu trên quần áo của hắn.
Đôi mắt sáng ngời, có lẽ vì vui mừng khi cuối cùng đã thành công ngồi lên ngai vàng
Khi hắn nhìn thấy ta, đôi mắt ấy trong trẻo như suối nguồn, thật giống Lâm Hoài ca ca.
Ta nghiêm mặt, bước từng bước về phía Triệu Hân.
Triệu Hân nhìn ta như thể đang nhìn vào thiên hạ của mình, cũng phải thôi, ngai vàng và mỹ nhân đều đạt được.
Khi ta bước đến gần hắn trong ánh lửa bập bùng, hắn dùng ánh mắt khao khát dang tay về phía ta: “Tỷ tỷ…”
Ta rút kiếm của hắn, thanh kiếm đâm thẳng vào ngực, mạnh mẽ và dứt khoát.
Ta hành động rất nhanh, không ai ở đây kịp phản ứng lại.
Máu bắn tung tóe vươn vãi vài bước chân, Hoài Vương rơi khỏi ghế rồng với đôi mắt mở trừng trừng.
Các đại thần đều sửng sốt trước tình huống vừa phát sinh.
Một bóng người xuất hiện trước Chiêu Dương Cung.
Thư Nhàn đang đỡ Triệu Huân, từng bước khập khiễng đi vào.
Triệu Huân không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của ta.
Ta vẫy tay với đệ ấy: “A Huân, đến đây, đệ ngồi xuống đi.”
Triệu Huân nhìn tôi như muốn khắc sâu vào tâm trí mình, đi ngang qua con đường được thắp nến.
Chậm rãi bước đến con đường được trải thảm và ngồi lên ghế rồng.
Ta thu kiếm trước mặt các quan văn quan võ, nhìn thẳng vào bọn họ, dưới chân là thi thể ấm áp của Triệu Hân.
Ta hiểu Triệu Huân đang nghĩ gì.
Đệ ấy nhìn ta như thể đang nhìn vị thần của mình.
Ta ném thanh kiếm đi, im lặng quỳ xuống và hành đại lễ.
Ta hô lớn: “Hoàng Đế vạn tuế!”
Phía sau, tất cả quan quân trong triều đều quỳ xuống.
Toàn bộ Chiêu Dương Cung vang vọng tiếng hô “Ngô hoàng vạn tuế, Ngô hoàng vạn vạn tuế”.