Vương Triều - Chap 15
Triệu Hân chết không nhắm mắt, tới lúc ngã xuống vẫn nhìn ta.
Hắn đã vi phạm những quy tắc ta đặt ra.
Vậy là Triệu Hân chết.
Hoàng Đế mới lên ngôi.
Triệu Huân tổ chức đám tang cho Triệu Hân theo đúng lễ nghi của một Vương gia.
Ta gặp Giản Quý phi trong tang lễ của Hoài Vương.
Nữ nhân cao quý được sủng ái nhất hậu cung lao tới như muốn xé nát ta làm trăm mảnh.
“Rõ ràng Triệu Hân đã thắng! Rõ ràng con trai ta đã thắng! Đồ độc phụ, ngươi vì tên nam nhân đáng khinh của ngươi mà giết con ta!”
“Ngươi không xứng đáng được đứng ở đây! Cút đi! Cút ra ngoài!” Bà ta lao tới tát ta.
Ta dễ dàng để bắt lấy cổ tay Giản Quý phi, “Vì tranh đoạt ngai vàng, Hoài Vương dám thông báo Tiết độ sứ Lũng Tây tới Đế đô, một trăm vạn đại quân lận đó. Khá lắm! Mưu đồ hay lắm! Chúng ta có cần cử thêm trăm vạn quân tới đó đánh một trận cho ra trò không nhỉ? Nếu không nhờ A Huân ra tay trước, toàn bộ hoàng thành sẽ chìm trong khói lửa chiến tranh.”
“Nhưng con ta là người chiến thắng! Con trai ta là Hoàng Đế! Hoàng Đế triệu tập chư thần đến Đế đô tiêu diệt phản quân các ngươi thì sai chỗ nào?” Giản Quý phi rút dao găm từ trong tay áo ra.
Ta hất ngã con dao và bóp cổ bà: “Giản phi, con trai của ngươi muốn làm hoàng đế, nên mọi người cũng phải liều mạng để được chôn cùng hắn đúng không?”
“Không những phải chôn theo mà còn phải phơi thây ở nơi trăm vạn quân đi qua, bá tánh sẽ không thể gieo hạt vào mùa xuân. Thê nhi bị thiêu rụi, cưỡng đoạt và cướp bóc tràn lan. Vào mùa thu sẽ không còn mùa màng, bá tánh đều sẽ chết đói. Điều này không quan trọng bằng con trai của bà hay sao? Chỉ vì một cái ghế vàng mà làm tới bước này hay sao?”
“Chỉ có mạng sống của con trai bà là quan trọng thôi sao? Mạng những kẻ khác không đáng nhắc tới có đúng không? Chỉ vì muốn leo lên vị trí tối thượng, hắn làm vậy là tách người dân ra khỏi gia đình và biến họ thành loạn dân chạy nạn.”
“TA KHÔNG CHO PHÉP CHUYỆN NÀY XẢY RA!!!”
Ta ném bà ta xuống đất, vị Quý phi xinh đẹp này muốn đứng dậy nên ta đã giẫm lên gấu váy của bà.
“Ngoan ngoãn cho ta, đừng ở đây làm loạn, người thắng kẻ thua là chuyện thường tình, bà đã không còn con trai nữa rồi.”
Sự dữ tợn trên mặt Giản Quý phi biến mất và được thay bằng tiếng khóc tuyệt vọng.
Giản Quý phi thực sự cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc.
Ta thở dài một hơi rồi đỡ bà ta đứng dậy: “Bà cả đời sinh ra và lớn lên ở Giản gia, chưa từng nhìn thấy hết quang cảnh Đế quốc chúng ta. Làm sao hiểu rõ được những điều này.”
Xe ngựa đã chờ trước cổng cung, một chiếc xe ngựa sang trọng.
“Đi thôi, rời khỏi đây thôi. Bà mới ba mươi bốn tuổi. Có thể bà sẽ có những đứa con khác.”
Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho Giản Quý phi
Sau khi tiễn Giản Quý phi, ta cũng tiễn một người quen khác, Lưu Thanh.
“Dám phái ta tới Lũng Tây, ngươi quả là bạn khuê phòng tốt của ta. Bão cát nơi đó không phải lớn bình thường đâu.”
“Dương Độ thực sự có ý định dẫn quân đến Đế đô. May mắn thay, ta đã xử tử Hoài Vương kịp thời, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì mà.”
Nàng nhìn ta chăm chăm.
Một sứ thần lại dám huy động quân đội tham gia vào cuộc chiến Đoạt đích, nếu thắng thì sẽ phục vụ cho Tân Hoàng, nếu thua sẽ trở thành phản tặc.
Dương Độ đã đánh cược toàn bộ.
Nhưng tướng sĩ của hắn sao có thể dám nhắm mắt lao theo như vậy?
Họ chỉ là những người bình thường, không dám có ý nghĩa quá phận.
Tướng quân yêu cầu ngươi làm phản mà ngươi dám làm thì chỉ có một khả năng.
Không có cách nào khác để tồn tại ngoại trừ nổi loạn.
“Chỉ cần có gia đình, có việc để làm, có cơm ăn áo mặc, bận rộn kiếm sống thì làm sao lại tham gia loại chuyện này? Tình hình ở Lũng Tây còn tệ hơn chúng ta tưởng tượng. Nhưng đồng nghĩa sẽ là cơ hội của ngươi, không một ai nguyện ý tới đó cho nên ta đã đề bạt ngươi. Ngươi sẽ là Thử sử Lũng Tây, nếu thành công sẽ trở thành quan viên biên cương, thống lĩnh một phương trời của riêng mình.”
Lưu Thanh không phải người ngu, nàng cúi chào từ biệt, ta nhẹ nhàng đáp lại.
Chuyến đi tới nơi cát vàng dài đằng đẵng này, không biết khi nào bọn ta sẽ gặp lại nhau.
Khi Lưu Thanh lên xe, nàng quay lại cười nói: “Ta luôn nói sự thật, nhưng đã từng nói dối một lần khi còn nhỏ.”
“Ồ?”
“Ta đã nói Tô Cảnh Ngôn là người nhìn có vẻ đoan trang nho nhã nhưng bên trong lại mưu mô xảo trá, ta không thích chơi với nàng ấy.”
Ta cười rộ lên.
Khi xe ngựa đi xa, tiếng sáo bài【 Chiết Liễu 】vang lên trong đầu.
Dù là bạn hay thù, ta tin nàng sẽ sống tốt và làm rất tốt những việc này.
Bởi vì tất cả bọn ta đều là nữ nhân.
Nếu bọn ta không làm tốt hơn nam nhân và đạt được những thành tựu to lớn thì họ sẽ nói tất cả đều do chúng ta chỉ là phận nữ nhân thấp kém.
Sau đó bọn ta sẽ bị nhốt vào lồng.
Nhưng bọn ta không muốn ở trong một cái lồng.
Không nên có bất kỳ cái lồng nào trên thế giới này.