Vương Triều - Chap 17
Ta xách theo hoa quế nhưỡng thơm ngọt ngào, lảo đảo bước vào tẩm điện của Triệu Huân.
Có vẻ như Triệu Huân cũng uống quá chén rồi, bộ long bào trên người càng làm tăng thêm vẻ dáng vẻ anh tuấn.
Ta cùng Triệu Huân cứ lặng yên nhìn nhau không nói một lời.
Trong lúc ta còn chưa nghĩ ra nên mở miệng nói gì thì Triệu Huân đột nhiên thò tay kéo ta rơi vào lồng ngực.
Môi áp môi, cuồng dã sốt ruột như thể đã đợi chờ từ lâu.
“Vì sao ta giúp đệ trở thành Hoàng Đế mà đệ lại xa lánh ta?” Ta né qua một bên hỏi thẳng.
“Tỷ giúp ta hồi nào? Chẳng qua là do tên kia không chịu nghe lời thôi.”
“Vậy sao đệ không ngoan ngoãn nghe lời đi?” Đầu ta hơi choáng váng vì đã uống hơi nhiều, “Sao đệ lại muốn ta phải khó xử?”
Triệu Huân bỗng cứng đờ, “Ừ dù sao thì … bây giờ tỷ chỉ còn ta thôi.”
Ta nghe thấy tiếng cười khổ vang lên.
Sau đó là một hồi điên cuồng khoái cảm như muốn cắn nuốt ta sạch sẽ, từ đêm tới sáng không ngừng nghỉ.
Từ hôm đó, Triệu Huân không nhắc tới việc triệu kiến Giản Phi Nhan nữa.
Hôn lễ của ta cũng được gấp rút chuẩn bị.
Có lẽ Triệu Huân nhàm chán nên thích gây rắc rối cho ta thì phải, ngày Khâm Thiên Giám chọn thì không chịu, nhất quyết chọn ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca.
Sổ con của các đại thân lại bay lên triều như tuyết mùa đông, chuyện này quá hoang đường, bọn họ nói vậy.
Còn cô cô thì .. thiếu chút nữa đã xốc toàn bộ ngói trong Khôn Ninh Cung lên.
“Ta biết ngay mà, ta biết hắn là tên không có lương tâm! Hắn đang đắc ý, công khai trắng trợn mà dám đạp con trai ta xuống dưới chân?” Cô cô thống khổ nói, lại đem mũi nhọn chĩa về phía ta, “Con định làm như thế nào?”
“Hiện tại con không muốn phát sinh thêm sự cố nữa.” Tâm tư Triệu Huân ngày càng khó nắm bắt.
Ngươi không nghe theo hắn, hắn sẽ đi ngược lại mọi thứ.
“Bây giờ Triệu Huân là Hoàng Đế, sau này chúng ta còn cần hắn xử lý nhiều thứ nữa.”
“Sao con lại dung túng hắn như vậy?” Cô coi tôi lạnh lùng nhìn, “Con yêu hắn rồi hay sao?”
“Cô cô, người mệt rồi.” Ta đặt chén trà xuống và đứng dậy, “Cô cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Bên ngoài thật mát, tiết trời không còn se lạnh nữa, gió mùa xuân đã tới rồi.
Trong chốn cung đình này, làm gì có tình yêu trai gái.
Thiên triều vừa đổ má.u, ta và Triệu Huân vừa mới làm hòa, ta không muốn phá hủy sự yên bình khó khăn mới có được này.
Ngày đại hôn trong chớp mắt đã đến.
Ta cũng tốn công khá nhiều để chuẩn bị cho một ngày này.
Vốn dĩ ta tính chi sáu mươi vạn lượng bạc làm bông tuyết rải khắp nơi đã giảm xuống còn hai mươi vạn.
Hôn lễ diễn ra trang trọng nhưng không quá xa hoa.
Kiệu hoa từ cổng Chu Tước đi vào sâu trong cung điện, ta cảm nhận làn gió xuân mát rượi và tiếng vó ngựa từng bước chậm rãi.
Ta mặc hỷ phục nhưng không đội khăn phượng, ta muốn tất cả thần dân nhìn rõ ràng mặt của ta.
Nhìn cho rõ ta làm cách nào từng bước một đi đến bên cạnh Triệu Huân.
Cùng đệ ấy kề vai sát cánh đứng ở nơi cao nhất.
Từ nay trở về sau, Chiêu Dương Cung sẽ có hai bảo toạ luôn hiện rõ ở nơi cuối đại điện.
Long ỷ và Phượng ỷ
* Long ỷ và phượng ỷ: thông thường chỉ có long ỷ hay còn gọi là ghế rồng được phép đặt trong đại điện, nếu cả hai ghế cùng được xuất hiện nghĩa là Hoàng Hậu có quyền hành ngang với Hoàng Đế.
Địa vị ngang nhau, cùng nhau cúi đầu nhìn xuống các triều thần bá tánh.
Lúc ta thương lượng việc này với Triệu Huân, đệ ấy không quan tâm lắm, “Nếu nàng thích thì cứ để vậy đi.”
Ta muốn cùng Triệu Huân vào triều vậy mà chẳng thèm để ý.
Một phần vì bản thân Triệu Huân cũng không thích lên triều mỗi sáng sớm, chưa bao giờ muốn đụng vào chính sự tấu sớ.
Cũng vì câu này mà ta sẽ không so đo về ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca nữa.
So với việc ta không cần phải ngồi bên dưới Hoàng Hậu, không cần phải núp sau tấm màn che, có thể đường đường chính chính tiếp xúc với các văn võ bá quan.
Tất cả những vướng mắc kia đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Đại hôn Đế Hậu rườm rà đủ loại nghi lễ.
Đêm khuya, những người không có phận sự ở tân phòng lui xuống nghỉ ngơi, bọn ta mệt tới không chịu nổi.
Ta và Triệu Huân cùng uống rượu hợp cẩn.
“Ngủ đi.”
“Ngủ??” Triệu Huân nhíu mày.
“Ngày mai canh bốn còn phải đi tế tự.”
“Vậy chúng ta không cần ngủ.” Triệu Huân đẩy ngã ta lên giường, mò mẫm cởi bỏ hỷ phục, lộ ra bên trong là áo gai trắng.
Ánh mắt Triệu Huân đen kịt một mảnh, “Nàng mặc tang phục?”
Ánh nến đỏ đã được đốt lên nhưng làm sao có thể đỏ bằng đôi mắt của Triệu Huân.
Nghi lễ quá rườm rà nên ngay từ đầu ta đã không tính động phòng.
Ta giảng đạo lý với Triệu Huân: “Hôm nay là ngày giỗ của ca ca, Thái Hậu cũng thương tâm cho nên hôm nay đã không tới.”
Triệu Huân bất chấp, nghiến răng lao tới muốn xé tang phục ra thành từng mảnh vụn.
Ta không nhịn nổi nữa nên tát vào mặt đệ ấy.
“Triệu Huân! Lâm Hoài ca ca đã chết! Ngôi vị Hoàng Đế vốn là của của huynh ấy, kể cả long sàng này và ta vốn phải là của huynh ấy! Nhưng hiện tại thì sao? Lâm Hoài ca ca vĩnh viễn nằm dưới mặt đất, còn đệ thì ở đây cùng với ta.” Ta nắm cổ áo của Triệu Huân lên, “Đệ bất mãn cái gì? Chẳng lẽ đệ không thể để cho mẫu thân và thê tử của huynh ấy một chút tưởng niệm hay sao?”
“Thê tử? Nàng là thê tử của ai?” Triệu Huân chất vấn, “Nàng chỉ nhớ tới hôm nay là ngày giỗ của hắn, nhưng nàng có nhớ hôm nay là đại hôn của chúng ta không?”
“Vốn dĩ không phải cùng một ngày. Là đệ kiên quyết chọn ngày hôm nay không phải sao? Bộ tang phục này là tự tay đệ ban cho ta đó.”
Triệu Huân trầm mặc.
Từ trước tới nay chưa bao giờ Triệu Huân cãi nhau với ta, đôi mắt phượng đã ướt sũng.
Khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo, ánh mắt luôn sắc bén âm lệ, nhưng một khi nổi lên nước mắt, Triệu Huân liền trở nên đáng thương.
Ta nhịn xuống cơn giận đã kìm nén bao lâu nay, lau đi từng giọt nước mắt trên mặt của Triệu Huân, “Ngoan, chúng ta ngủ sớm có được không? Ngày mai phải dậy sớm đó.”
Triệu Huân hất tay ta ra.
Ta không muốn đôi co với nhau nữa, chỉnh lại áo váy bước ra khỏi Thừa Đức Điện.
Thích khóc thì ở đó khóc đi, ta muốn đi ngủ.