Vương Triều - Chap 19
Ngoài cung có tiếng thái giám cất lên, Triệu Huân đã tới.
Một thân đen tuyền đầu đội vương miện bước nhanh vào điện, vừa nhìn thấy ta liền mím môi tỏ thái độ khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Triệu Huân đến Phượng Tảo Cung sau ngày đại hôn.
Lục muội quăng ta ánh mắt ‘tỷ biết phải làm gì chưa’ rồi lặng lẽ rời đi.
Giờ đây chỉ còn lại hai người bọn ta trong đại điện.
Ta hơi không chắc những lời nói của muội ấy có đúng không.
Vì vậy ta muốn thử một lần.
“Về chuyện nạp hậu cung, không thể thu nhiều người như vậy được.”
Con ngươi Triệu Huân khẽ đảo, “Thì..?”
“Vừa phí tiền lại không dùng được.”
Triệu Huân cười lạnh, “Nàng chỉ để ý đến tiền thôi sao.”
Ta nhẹ nhàng cầm lấy tay đệ ấy, vẻ nghiêm nghị lạnh lùng lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghị hoặc không hiểu ta muốn làm gì
Bàn tay nắm chặt, ánh nhìn triều mến thành công làm Triệu Huân né tránh không dám nhìn thẳng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, “ … Tuỳ nàng.”
Tâm tình ta chấn động.
Thật vậy sao!
Thì ra tất cả đều đúng!
Lục muội quả thật thông minh đến cực điểm.
Ta vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho đệ ấy ngồi xuống.
“Nàng vì chuyện gì đột nhiên đối tốt với ta vậy? Chẳng lẽ nàng có âm mưu gì?” Triệu Huân ngồi xuống nhưng toàn thân căng cứng.
“Ta có âm mưu gì được chứ? Chỉ là kêu đệ ra xem tranh các tiểu thư được dâng lên.”
Triệu Huân xụ mặt.
Sao đệ ấy lại mất hứng rồi?
Ta còn chưa đủ dịu dàng tinh tế sao?
Hắn nhìn các quyển trục rồi lôi tranh Giản Phi Nhan ra, “ Ta muốn nàng ta.”
Ta nhìn nử tử trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách trên cuộn giấy, hiếm khi xoắn xuýt đứng ngồi không yên.
Triệu Huân vội hỏi: “Nàng không đồng ý?”
“Không muốn cũng phải muốn.”
Đích nữ Giản gia, cháu ngoại Giản Quý phi, nếu ta không cho Giản Phi Nhan tiến cung, Giản công chắc chắn sẽ làm loạn.
Bọn hắn không thích Triệu Huân, nhưng lại muốn cháu trai họ Triệu.
Vạn nhất trở thành Hoàng Đế, chẳng phải là một cuộc buôn bán chỉ có lời không cần vốn hay sao.
Đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của hậu cung.
Tạo cơ hội cho các đại gia tộc kiếm chén canh.
“Nào có nhiều chuyện lo trước lo sau như vậy.” Tay Triệu Huân rơi xuống lưng ta, “Chỉ cần nàng mở miệng, ta không cần bọn họ nữa.”
“Nạp chứ.”
“Được rồi!”Ta ra quyết định, chọn vài người vào hậu cung, “Ta sẽ chọn vài cung điện phù hợp cho các nàng.”
Triệu Huân một lần nữa lại tỏ thái độ không vui, nhe răng trợn mắt nói: “Tỷ vội nạp tiểu thiếp cho đệ như vậy sao?”
“Các nàng không phải tiểu thiếp, đặc biệt là Giản Phi Nhan, nàng sẽ là Phi vị cao quý.” Ta nhắc nhở.
Triệu Huân không vui!
Ta nhớ lại lời lục muội nói, đúng rồi, không thể giảng đạo lý với Triệu Huân theo cách thông thường.
“Thật ra tỷ không hề muốn như vậy.” Ta mò tới cổ áo Triệu Huân, “Nhưng đây là việc mà một Hoàng Hậu buộc phải làm.”
Triệu Huân im lặng ngước mắt lên, đôi mắt đen cuối cùng cũng sáng lên sau cơn mưa.
Đêm hôm đó Triệu Huân ở lại trong Phượng Tảo Cung.
Ngày hôm sau bọn ta thiếu chút nữa không kịp giờ lên triều.
Triệu Huân là người có thù tất báo, vậy mà đệ ấy thật sự muốn đưa Giản Phi Nhan vào lãnh cung.
Lúc ta đuổi tới thì Giản Phi Nhan đã thu thập xong.
Trên người nàng vẫn mặc một màu trắng như cũ, trong trẻo nhưng lạnh lùng như Tiên tử.
“Ngươi thật sự muốn đi lãnh cung hay sao?” Ta ngồi xuống.
Nàng vẫn không thèm nhìn ta.
Thế nhân chỉ biết Giản Quý phi sẽ vào cung làm phi tần, là đối thủ cả đời của ta, giống như Hoàng Hậu và Quý Phi trước đây.
Nhưng không ai biết nàng ta lại là một người ngông nghênh.
“Thiếu niên là một người có tài, nhưng hoài bão của anh ta vẫn chưa được thực hiện, thật đáng tiếc.”
Bước chân Giản Phi Nhan chợt khựng lại.
Đây là bản vẽ ta mới có được, do Văn Định tiên sinh tự tay viết.
“Giản Văn Định, vào lãnh cung thì ngươi có thể làm gì được.”