Vương Triều - Chap 2
Trương Lương Đệ nói lấp lửng nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, ta đã hiểu nàng đang toan tính điều gì.
Ắt hẳn Trương Lương Đệ đã lên kế hoạch và báo tin cho Thái tử từ sớm, chắc đang đợi hắn tới xem kịch hay.
Nào nào, hãy tới xem nàng ta nhu nhược yếu đuối ra sao.
Lại đây nhìn coi Thái tử phi tương lai ngang ngược cay nghiệt, ghen tuông độc ác đến cỡ nào.
Sau đó Thái tử sẽ giải cứu nàng ta ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tiếc cho màn kịch kinh điển, Thái tử còn chưa kịp tới thì Nhâm Thái y đã đến trước một bước.
“Nhâm Thái y, nhờ ông bắt mạch cho … vị cô nương này.”
Trương Lương Đệ tức tối, nắm chặt tay kìm nén cơn giận.
Nhâm Thái y vươn tay bắt mạch, “Mạch hoạt lưu loát, đây là hỉ mạch, vị cô nương này đã có thai.”
Nghe vậy, tim ta đập chệch một nhịp: “Đã mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.”
“Lúc nãy vị cô nương này chẳng may té ngã, thai tượng có ổn định hay không?”
“Không có gì nghiêm trọng.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Ta cố kìm nén cảm xúc đang muốn phun trào, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thư Nhàn, ngươi lên danh mục ban thưởng cho Trương Lương Đệ, tìm trong kho một vài vị thuốc an thai nữa.”
Sau đó ta quay sang mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Trương Lương Đệ: “Muội cần cố gắng chăm sóc chính mình, nhất định phải sinh cho Thái tử một hài tử khoẻ mạnh.”
Cả người Trương Lương Đệ bị ta chạm vào bỗng cứng đờ.
“Tốt nhất nên là con gái.” Ta căn dặn Trương Lương Đệ, “Tỷ thích nhất là bé gái, thai đầu nhất định phải là trưởng nữ .”
Trương Lương Đệ nổi lên sự sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của ta.
Ta biết rõ nội tâm nàng đang mưu cầu điều gì.
Nội trạch đấu đá.
Tranh giành sủng ái.
Tầm nhìn thật hạn hẹp làm sao!
Luôn cho rằng nữ nhân nào cũng có tâm địa giống các nàng.
Vì ta khác hẳn suy nghĩ đó, lời nói và hành động cũng không theo kế hoạch, cho nên Trương Lương Đệ không thể nào hiểu được ta.
Ta sai người đưa Trương Lương Đệ về Đông Cung trong bộ dáng hoàn hảo nhất, không hao tổn bất kỳ cọng lông hay sợi tóc nào.
Thu xếp ổn thoả ta mới trở về phủ đệ của mình.
Vừa bước vào ngưỡng cửa, ta sảng khoải ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Tốt, thật tốt, mọi chuyện đều hoàn hảo.” Trong ba năm qua, chưa bao giờ ta cảm thấy thoải mái như lúc này.
Quản gia thấy vậy chạy lại hỏi: “Chủ tử đã gặp chuyện gì tốt vậy?”
“Đông cung có tin vui.” Ta vung tay áo, “Thiết yến thôi, mời người đến tấu khúc cho ta, hôm nay không say không về.”
Quản gia tuân mệnh.
“Còn bảy tháng nữa Trương Lương Đệ sẽ sinh con. Trước mắt ta phải nhanh chóng gả vào Đông Cung, trở thành chủ mẫu danh chính ngôn thuận. Ngươi mau đốc thúc Khâm Thiên Giám tranh thủ chọn ngày lành tháng tốt, để hôn sự của ta và Thái tử mau chóng diễn ra.”
“Lão nô đã rõ.”
Thân thể Đương kim Thánh thượng ốm yếu đã lâu, không còn đủ sức xử lý chính sự.
Thái tử chỉ là tên vũ phu không có đầu óc, không xứng đáng làm nhân tuyển cho vị trí Trữ quân.
Ta mong chờ một ngày, cả hai tên đó đều dắt nhau xuống âm ty.
Khi đó ta sẽ ôm đứa bé buông rèm nhiếp chính.
Ngay cả năm mơ ta cũng ngóng trông một ngày này.
Không nghĩ tới Trương Lương đệ lại đưa gối đầu tới. (có thể đạt thành ước nguyện, kê cao gối mà ngủ)
Thật ngu xuẩn … nhưng không sao.
Chỉ cần Trương Lương Đệ có thể sinh con gái, nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Hiện tại đã làm chim hoàng yến, nàng thuộc về nam nhân khác hay thuộc về ta cũng chẳng có gì khác biệt.
Dù sao ta cũng không cần nàng ta thị tẩm.
Ngày hôm sau, sau khi xử lý sự vụ ở Phượng Tảo Cung xong, ta cùng đoàn người mặc phục trang long trọng hùng hổ kéo tới Đông Cung.
Trương Lương Đệ xuất thân thấp kém nghèo hèn, mỗi khi dơ tay hay di chuyển đều bốc lên mùi son phấn nồng nặc.
Ta nghe nói nàng chui ra từ bụng của nữ tử chốn phong trần.
Mang thai ở nơi Đông Cung, không khá gì đầm rồng hang hổ, không cẩn thận sẽ bị các nữ nhân khác xâu xé thành từng mảnh vụn.
Không có người che chở thì tới lúc chế/t cũng không biết nguyên do.
Ta sẽ là người chống lưng cho nàng, gõ tỉnh các tâm tư xấu xa của đám ái thiếp.
Vừa đi tới trước cổng Đông Cung ta đã thấy Thái tử mặc trang phục săn bắn, hắn đang cưỡi ngựa chơi túc cầu.
Tư thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong
Trong thoáng chốc, ta ngỡ rằng hắn là Lâm Hoài ca ca, ta thất thần nhìn đến ngây dại.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, sóng mũi cao kèm đôi mắt sâu hoắm, ngũ quan sắc bén ác liệt đã làm ta thanh tỉnh.
Lâm Hoài ca ca đã không còn tồn tại.