Vương Triều - Chap 20
Dưới gốc cây lê, tôi và Giang Văn Đình ngồi đối diện nhau uống rượu.
“Ngươi biết điều đó từ khi nào?” Lần đầu tiên nàng nhìn ta một cách nghiêm túc.
“Lúc đầu ta chỉ đoán thôi.” Ta rót rượu cho nàng.
Văn thơ của Văn Định truyền lưu tại Đế đô lần đầu tiên, năm đó ta mười lăm tuổi.
Người ta thường nói, thấy chữ như thấy người.
“Ta vừa nhìn tới bút tích Văn Định tiên sinh liền nghĩ ngay tới ngươi. Giác quan của nữ nhân thật đáng sợ.”
“Quả thật đáng sợ.” Vẻ mặt Giản Văn Định trở nên vui vẻ, giống như băng tuyết ngàn năm tan rã, “Ngoài thiếp thân nha hoàn của ta, thiên hạ này không ai đoán ra, ngoại trừ ngươi.”
“Ngươi vốn phải là tân khoa Trạng nguyên. Ta cùng tiên đế đã chọn ngươi rồi.”
“Ta biết.” Giản Văn Định không vui không buồn nói.
Vốn liếng nàng có đủ để miệt thị bất luận người đọc sách nào.
Thậm chí đối với kết quả này, nàng không thèm lo lắng.
“Ngươi có thể thi Đình.”
“Ta không thể, nếu tới đó, ta sẽ chết.” Giản Văn Định ngơ ngác nhìn hoa lê trong chén, “Ta vừa ra đời đã được định trước phải tiến cung làm phi tử, dù thi khảo được thứ hạng cao, ta vẫn không thể trở thành Trạng nguyên.”
“Trạng nguyên chỉ có thể làm quan huyện Thất phẩm. Ta có thể cho ngươi toàn bộ Văn Uyên Các.”
Một cánh hoa lê rơi vào trong rượu tạo nên những gợn sóng nhỏ.
“Văn Định, ta muốn ngươi biên soạn lại tất cả kinh thư và lịch sử từ xưa đến nay, biên soạn một bộ bách khoa toàn thư trước nay chưa từng có.”
“Những kinh thư sẽ được đặt theo tên của ngươi.”
“Những chú giải trong kinh thư sẽ trở thành thư tịch chính thức được lưu hành cho các học giả trong triều đình chúng ta.”
Tay Giản Văn Đình run rẩy: “Ngươi muốn gì?”
“Trong kinh thư, những điều nam tôn nữ ti, những câu chữ về sự ưu việt của nam giới và sự thấp hèn của nữ giới phải được loại bỏ. Không được phép nói một lời nào.”
“Cái này cũng không khó.” Giản Văn Định lẩm bẩm nói: “Ý tưởng nam ưu, nữ thấp lần đầu tiên được Đổng Trọng Thư đề xuất với Hán Vũ Đế để kiềm chế hậu duệ của mình – ngươi muốn làm Hoàng Đế?”
“Ta chính là Hoàng Đế.” Ta thở dài, “Ta là chủ nhân của thiên hạ này, không ai không biết, không người không hiểu. Nhưng bọn họ phải gọi ta là Hoàng Hậu.”
“Thế nhưng, ta muốn lên điện đại bảo lại phải dựa vào trượng phu.”
“Bởi vì trong kinh thư có viết, nữ nhân không thể làm Hoàng Đế, ngươi không cảm thấy điều này thật buồn cười sao?”
“Quả thực là buồn cười.” Giản Văn Định nghiêm túc gật đầu.
Nàng cũng giống ta.
Ta bễ nghễ thiên hạ nhưng không thể làm Hoàng Đế.
Tài học của nàng đứng đầu thiên hạ nhưng không thể làm Trạng nguyên.
Bọn ta thậm chí còn không xứng được gọi đúng với tên của mình.*
* Ngày xưa, khi chưa xuất giá sẽ được gọi bằng họ nhà mẹ đẻ, ví dụ: Tô tiểu thư, Tô đại tiểu thư. Khi xuất giá gọi theo họ nhà chồng hoặc chức vị trong cung, ví dụ: Triệu phu nhân, Triệu Hoàng Hậu, Triệu Vương phi, Tô Hoàng Hậu, Giản Quý phi … Chỉ người cực kỳ thân thiết mới gọi nhau bằng tên riêng hoặc tên tự (thường do danh sư đặt cho học trò)
Nàng hiểu điều ta nói.
“Làm Hoàng Đế là điều tuyệt vời nhất trên đời.” Ta nhìn Chiêu Dương Cung, “Ngươi thấy đấy, tất cả nam nhân đều sẽ tranh giành, đoạt lấy ngôi báu, nhưng họ lại không cho nữ nhân nghĩ đến điều này. Nếu nữ nhân không thể trở thành Hoàng Đế, những chuyện tốt đẹp khác làm gì tới lượt nữ nhân.”
“Ta muốn thay đổi truyền thống cũ rích của đế quốc, ngươi hãy giúp ta thay đổi những bản kinh thư này.
“Điều này không phải lời nói của Đổng Trọng Thư.”
“Ta muốn thay đổi từng dòng chữ trong tất cả kinh thư.”
“Không phải chuyện gì khó.” Giản Văn Định bình tĩnh lặp lại.
“Đa tạ.” Ta đưa chìa khóa Văn Uyên Các cho nàng, “Một trăm học giả Ngũ Kinh đã chờ ngươi ở đó lâu rồi.”
Lúc rời đi, Giản Văn Định đã hành đại lễ.
Một thân áo trắng không vướng bụi trần, bồng bềnh quay lưng bước đi.
Trong bữa tiệc ngắm hoa nửa tháng sau, Giản Văn Định ngồi cạnh ta.
“Nương nương, mọi chuyện trong cung vẫn ổn chứ?” Giản công hỏi.
“Con ổn. Tạ phụ thân quan tâm.” Nàng mỉm cười liếc nhìn ta.
Giản công rất ngạc nhiên.
Nụ cười của nàng là thật tình phát ra, hắn cũng không thể nói gì được.
Nhờ có minh ước giữa ta và Giản Văn Định, lục muội được đón trở về Giản gia, sinh ra một bé gái mạnh khoẻ.
“Bụng của muội không chịu thua kém chút nào.” Ta đùa giỡn cháu ngoại gái trắng trắng mập mập đáng yêu, “Ta sẽ nói tỷ phu phong nhóc làm quận chúa, đợi lớn sẽ đón vào cung dạy dỗ.”
Ta yêu thích ai, người đó sẽ trở thành phượng hoàng.
Không có sự ưu ái của ta, các nữ tử, ít hoặc nhiều sẽ chịu sự lạnh nhạt bất công từ người khác.
Giản Văn Định hành động rất nhanh, chưa tới một năm đã hoàn thành việc chỉnh sửa Tứ Thư Ngũ Kinh.
“Làm rất tốt.” Ta kéo nàng ngồi xuống, “Nhìn ngươi gầy hơn lúc mới tiến cung, ta nhớ ngươi thích ăn bánh hoa quế, đây là phần ta kêu người làm cho ngươi.”
Giản Văn Định có tài văn chương, thích sự yên tĩnh, mỗi lần nàng đọc sách đều có một phần bánh hoa quế bên cạnh.
Đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, “Từ nơi nào ngươi biết được?”
“Mặc dù ngươi không mấy khi bước chân ra ngoài, bằng hữu trong Đế đô cũng không ít, ta đã từng gặp qua ngươi vài lần.” Ta đong đưa quạt tròn.
Giản Văn Định ngồi kế ta, lẳng lặng ăn bánh hoa quế.
“Ngươi muốn được ban thưởng cái gì?”
“Ta không cần.” Giản Văn Định lấy ra một bức hoạ nhỏ, “Cho ngươi.”
Ta cầm lấy xem, mỹ nhân trong bức tranh là ta đang cho cá chép ăn.
Lòng ta chấn động, “Vẽ thật đẹp.”
“Ta tình cờ đi ngang qua thấy được.” Giản Văn Định nhàn nhạt nói, chẳng quá đáy mắt có nét vui vẻ thích thú.
“Đa tạ.” Ta cười với nàng, “Ta đã cất giữ rất nhiều bức hoạ của ngươi, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thật đã bỏ ra quá nhiều tiền cho chúng”.
“Quý phi có vẻ rảnh rỗi nhỉ, không có việc gì hay sao lúc nào trẫm cũng thấy ngươi chạy đến cung Hoàng Hậu.” Bức hoạ trên ngón tay ta bị kéo đi.
Không biết Triệu Huân đã đứng ngoài cửa sổ từ lúc nào.
Trong uy nghi kèm thêm sự lạnh lùng.
Giản Văn Định không thèm nhìn.
Ta lên tiếng hoà giải, “Quý phi vừa chỉnh xong Tứ Thư Ngũ Kinh, đệ có muốn xem không?”
“Trẫm không giống quý phi, lúc nào cũng thích xem sách, chẳng lẽ hoàng hậu không biết?” Triệu Huân đi vào nắm lấy tay ta, “Tới đây cũng không sao, ít ra cũng học được cách hầu hạ người khác sau khi ở lãnh cung.”
Triệu Huân nói xong liền kéo ta vào tẩm điện, ném lên giường.
“Triệu Huân, ngươi điên à? Giữa ban ngày ban mặt … a!”
Triệu Huân hung hăng cắn mạnh vành tai ta, không nói lời nào mà kéo rèm xuống.
Ngày hôm đó Triệu Huân như phát điên
Cuống họng ta khô rát.
May mắn thay, Giản Văn Định đã rời đi từ lúc nào.
Tính khí nàng kiêu ngạo, chịu không nổi sự sỉ nhục này.