Vương Triều - Chap 4
Ta tức giận trở về Phượng Tảo Cung, “Các ngươi đã tìm ra Trương Lương đệ chưa?”
Thư Nhàn sợ hãi nói: “Nàng ta được phát hiện dưới cái giếng bên gốc cây nhãn, phía đông Ngự Hoa Viên …”
Ta ném chén trà xuống mặt đất: “Triệu Huân! Ngươi là tên cầm thú!”
Chương Lương Đệ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lâm vào kết cục như vậy.
Nàng tâm tâm niệm niệm việc giẫm lên ta để đạt được sủng ái, tiếc rằng phải bồi cả tính mạng của mình vào đó.
Ta tức giận đến mức ném toàn bộ tấu chương xuống đất.
Gần ba năm rồi, Đông Cung không hề có bất kỳ hài tử nào xuất hiện.
Chẳng lẽ muốn ta gả qua đó rồi sinh con.
Triệu Huân xứng sao?
Đang trong cơn giận dữ thì cô cô đã đến.
Ta chỉnh trang lại cổ áo: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Cô cô dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn tao nhã như ngày nào.
Ánh mắt yêu thương của cô cô dịu dàng nhìn ta, “Ta đã nghe kể mọi chuyện, Ngôn Nhi đừng tức giận nữa.”
“Con muốn phế Thái tử.” Ta lạnh lùng nói.
“Nếu Thái tử bị phế, vậy chỉ còn lại Hoài Vương.”
Đương kim bệ hạ con nối dòng ít ỏi, có thể trưởng thành cũng chỉ còn lại vài người.
Sau khi Lâm Hoài ca ca của ta qua đời, chủ nhân Đông Cung chỉ có thể chọn giữa Triệu Huân hoặc Hoài Vương.
Hoài Vương là nhi tử của Giản Quý phi, đã có mẫu tộc ủng hộ.
Cô cô đành phải liên hợp với hai mươi ba gia tộc đóng tại Quan Lũng, thành công đưa Triệu Huân lên vị trí Trữ Quân.
“Triệu Huân không phải người trung thực, trong đầu toàn mưu hèn kế bẩn, hắn ta chỉ biết nhìn chằm chằm người khác không khác gì con sói.”
“Con vẫn chưa kiểm soát được nó à?” Cô cô mỉm cười nhìn ta. “Nó là võ giả, cả ngày chỉ biết chơi túc cầu, chỉ cần cho hắn một ít vàng bạc cùng nữ nhân, những thứ khác hắn không quan tâm. Đây không phải là một vị Hoàng đế vĩ đại sao?”
Cô cô nói vậy cũng đúng.
Chuyện lập Thái tử cô cô đã trao đổi qua.
Triệu Huân chỉ là tên may mắn được ta cùng cô cô chọn mà thôi.
Mẹ đẻ của hắn chỉ là cung nữ cấp thấp, đã sớm đi đời rồi, hắn thậm chí còn chưa từng bước chân vào Thượng Thư Phòng, ta hoài nghi hắn còn không nhận biết được chữ to nào cả.
Sau khi Thánh thượng lâm trọng bệnh, cô cô buông rèm nhiếp chính, ta dùng Lan Đài lệnh tiến vào Phượng Tảo Cung, phụ trách phê duyệt tấu chương.
Triệu Huân thân làm Thái tử nhưng chưa từng được nhúng tay vào việc triều chính.
Mỗi tháng hắn ta đều sống xa hoa phóng túng, mọi việc của hắn hầu như đều nằm trong sự kiểm soát của ta
Nếu cứ tiếp tục trôi qua như hiện tại cũng không tệ.
“Con nên sớm gả qua đi, đợi đến khi có đứa nhỏ liền thoát khỏi nó.” Cô cô nói lời ẩn ý.
Ta từ chối cho ý kiến: “Người đâu, đưa thêm vài mỹ nhân cho Thái tử hưởng thụ .”