Vương Triều - Chap 6
Lưu Thanh là đích nữ của Lưu gia ở Quan Đông.
“Được thôi.”
Dời bước ra Lê viên, ta cùng Lưu Thanh tiến vào bên trong đình, ngồi đối diện nhau đánh cờ.
Từ nhỏ, bọn ta đã luôn tranh đua nhau.
Ban đầu khi cả hai cùng học trong Đông Cung, lực lượng bọn ta ngang nhau.
Không phải ta đứng thứ nhất thì cũng là nàng.
Không ai phục ai.
Lâm Hoài ca ca là người đặt ra các đề mục cho bọn ta thi đấu, chàng ấy học vấn uyên thâm, là người bị trời cao đố kị anh tài.
Lưu Thanh sau đó vào triều làm quan, còn ta ở sau màn làm hậu thuẫn cho nàng.
Ta mặc dù là Lan Đài lệnh nhưng đó chỉ là chức quan thuộc sự quản lý của Hoàng Hậu.
Chức quan của Lưu Thanh tuy nhỏ những vẫn có ấn tín và mũ bào đầy đủ.
Ta đã tìm kiếm rất lâu những chỉ có Lưu Thanh là đủ tư cách làm tấm gương đầu tiên cho các nữ tử khác noi theo.
“Hôm nay ngươi tới đây làm gì vậy, ra cái đề thúi quắc khiến cho các tiểu muội muội giữa trưa rồi vẫn phải ngồi làm công khoá.”
“Chuyện tình giữa Tô tiểu thư cùng Thái tử chẳng phải là chủ đề hấp dẫn nhất thiên hạ hay sao? Chẳng qua là không biết tốt xấu bàn tán lung tung mà thôi.”
“Ngươi tới đây tìm ta còn chuyện gì khác nữa không?”
“Hôm trước ta trà trộn vào thanh lâu đã gặp Thái tử nhà ngươi.” Đôi mắt màu hổ phách ẩn giấu vẻ giảo hoạt sau thấu kính, “Ta nghe nói, hắn chỉ chọn những nữ nhân có dung mạo giống ngươi.”
Cạch~~ một tiếng.
Ta ăn quân vua của nàng.
“Thật bạo lực.” Lưu Thanh đẩy kính mắt, biểu tình bất đắc dĩ. “Chơi tiếp không?”
“Không!” Ta phất tay áo rời đi.
“Khó có dịp gặp nhau ở đây, tâm sự một lát cũng được mà, ta mới sáng tác ra giai điệu mới, ngươi muốn nghe không?”
Ta liếc nhìn Lưu Thanh, “Kỳ nghệ kém cỏi của ngươi ta không thèm, ngươi cũng chẳng nói được câu nào dễ nghe, về thôi.”
Trên đường trở về ta vẫn còn nghẹn một bụng tức, Triệu Huân làm vậy là cố ý để ta biết.
Hắn ám chỉ việc ta chỉ là một nữ nhân, không hơn không kém.
Dùng điều này để nhục mạ ta.
Lúc này ta chỉ muốn tới Âm phường tìm Bạch Vấn để xử lý cái tâm trạng tồi tệ hôm nay.
Bạch Vấn khôi ngô tuấn tú, có một tay cầm kỹ khá tốt.
Hắn không cần nói gì hết, chỉ cần ngồi một chỗ đã là cảnh đẹp ý vui.
Ta ngồi đó ngắm nhìn Bạch vấn, nghe tiểu khúc và uống rượu đến say khướt.
Tiếng đàn không biết đã dừng từ bao giờ, Bạch Vấn ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi: “Tô tiểu thư gặp chuyện gì phiền lòng hay sao.”
“Không có chuyện nào được suôn sẻ.”
“Hãy quên nó đi.” Bạch Vấn nhẹ nhàng cởi bỏ dây đai, trút xuống lớp áo trắng như tuyết rồi hôn lên môi ta.
Hơi thở thanh đạm, cử chỉ dịu dàng làm ta được hưởng thụ thật thoải mái.
Sau một phen mây mưa, ta nhắm mắt lại, nằm gọn trong lồng ngực Bạch Vấn.
Bất chợt nghe được bên ngoài có tiếng nói, “Các ngươi là ai? Ngay cả Âm phường cũng dám xông tới.”
–
Ta nghe vậy thì giật mình ngồi dậy.
Kẻ nào dám xông loạn vào Âm phường?
Có ta ở đây, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta.
Trừ phi …
Đó là người mà ngay cả ta cũng không muốn trực tiếp đối mặt.
Ta xụ mặt chỉnh trang lại mọi thứ, trùm thêm áo choàng rồi đẩy cửa sổ, dự định nhảy thẳng xuống dưới.
“Ôi … Tô tiểu thư cẩn thận.” Bạch Vấn lo lắng nói.
“Im lặng, đừng nói ta và ngươi có quen biết.”
Ta nâng cằm Bạch Vấn hôn xuống môi hắn, sau đó nhảy ra ngoài, chui vào trong xe ngựa trở về Tô phủ.
Kỳ thật ta cũng thường xuyên ngủ bên ngoài mà không hề hồi phủ.
Nhưng đều được ta xử lý cẩn thận mà không một ai phát hiện ra.
Rõ ràng phụ thân mặc dù đã có được mẫu thân ta, Đại trưởng Công chúa cao quý nhưng vẫn công khai nạp thêm thị thiếp về.
Đến lượt ta thì phải dấu diếm việc nuôi nam sủng.
Đã gần tới giờ Tý còn phải chạy trốn trong tình trạng váy áo không chỉnh tề, chỉ vì sợ Triệu Huân bắt được ta.
Thật đáng hận!
Về tới phủ, ta xông thẳng vào khuê phòng, ra lệnh cho tỳ nữ chuẩn bị nước nóng, tẩy sạch thân thể bụi bặm này.
Hy vọng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Đáng tiếc, mọi việc xảy ra không như mong đợi.
Vừa mới ngâm mình thì Triệu Huân đã đạp cửa xông vào.
“Nàng đã đi đâu cả đêm?”
Hàn khí trên người hắn lạnh lẽo tựa như đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ta.
“Ta còn chưa có gả cho ngươi, Thái tử, đêm hôm ngươi xông vào khuê phòng của ta có vẻ như không thích hợp cho lắm.”
Triệu Huân vươn tay túm lấy cổ của ta, ôm ra khỏi bồn nước, “Ta hỏi nàng, đêm nay nàng đã đi đâu?”
Trên người ta chỉ còn mỗi lớp trung y, đai lưng được thắt quanh eo, tôn lên dáng người như ẩn như hiện, yêu mị trong đêm tối.
Nửa thân dưới đã ướt đẫm, mái tóc dài như thác nước xoã tung tạo thêm phần hoang dại.
Trong mắt hắn đã nhiễm một tầng sương mù.
Ngón tay hắn đâm sâu vào cổ ta một cách thô bạo, “Nàng dám gian díu với tên nam nhân nào sau lưng ta.”
“Ngươi làm ta đau …”
Đôi mắt Triệu Huân đỏ thẫm như điên như dại, “Có phải là tên nam kỹ ở Âm phường hay không?”
“Dùng miệng đi.” Ta nhàn nhạt cắt ngang câu hỏi của hắn.
Triệu Huân sửng sốt, cơn giận dữ bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
“Quỳ xuống và dùng miệng.” Ta ra lệnh, sau đó ấn mạnh đầu hắn xuống.
Lúc mới đầu, Triệu Huân vẫn còn giở trò bướng bỉnh, ta phải cưỡng ép ba lần mới chịu nghe lời.
Khi đứng dậy, đôi môi hắn ửng đỏ, cầu mong ta sẽ đáp lại.
Ngươi xứng sao!
Đôi mắt hoa đào của Triệu Huân trợn tròn, hắn bất mãn vì thái độ lạnh nhạt của ta, vội vàng cởi bỏ lớp áo ngoài, dự định lấn thêm một bước.
“Tránh ra, ta còn chưa nghĩ tới việc lăn giường với ngươi.” Ta vung tay đẩy hắn ra thật mạnh.
Triệu Huân phát cáu lên: “Tô Cảnh Ngôn, nàng như vậy là không công bằng.”
“Chẳng lẽ ngươi không tự làm được, nếu không, chạy về Đông Cung tìm thị thiếp của mình đi.”
Triệu Huân hung hăng cắn mạnh vào cổ ta, đau đến mức ta nghĩ rằng hắn muốn ăn tươi nuốt sống ta luôn rồi.
“… Ta chỉ cần nàng.”
Đành phải cho hắn mượn cánh tay vậy.
Triệu Huân đang trong thời kỳ tuổi trẻ khí thịnh, qua giờ Tý, hắn mới bằng lòng dừng lại.
Lê tấm thân mệt mỏi về giường, trước khi chùm kín chăn thì ta quăng một câu, “Khuya rồi, ngươi về đi.”
Triệu Huân vừa định nằm xuống liền bật dậy, “Nàng nói cái gì?”
“Ta còn chưa có gả cho ngươi, ngươi ngủ lại đây sẽ để lại lời bàn tán không tốt.”
“Nàng còn sợ người khác bàn tán hay sao?” Triệu Huân cười nhạo, “Nàng là gia chủ Tô gia, kẻ nào chán sống mới dám nói xấu về nàng.”
Toàn thân ta nhức mỏi rồi, lười cùng hắn tranh cãi những thứ vô bổ đó.
Kệ đi, qua đêm thì qua đêm, dù sao hắn cũng không làm gì được ta.
“Ngủ.” Ta lầm bầm vỗ lên giường vài cái, xoay lưng ra ngoài rồi ngủ mất.
Triệu Huân hớn hở nằm bên cạnh, vươn tay đặt lên eo ta rồi kéo về phía hắn.
Ôm ấp toả nhiệt thật nóng, mỗi lần không chịu được thì đẩy hắn ra, sau đó hắn sẽ kéo lại, ba phen bốn bận đẩy qua đẩy lại không biết mệt.
Canh bốn, ta phải dậy để vào triều, Triệu Huân vẫn còn say giấc.
Ta dặn dò Thư Nhàn, “Ngươi chuộc Bạch Vấn rồi đưa hắn ra biệt viện ở ngoại thành. Những tên canh gác đêm qua phạt hai mươi roi.”
Chỉ một Triệu Huân có thể đơn độc xông thẳng vào khuê phòng tiểu thư Tô gia.
Tư binh ta nuôi dưỡng bấy lâu nay đều là lũ ăn không ngồi rồi hay sao?
Không có thiên lý mà!