Vương Triều - Chap 7
Đây là lần đầu tiên Triệu Huân tiến vào Phượng Tảo Cung.
Vừa bước vào trong phòng, hắn đã nhìn chằm chằm ta đang bận rộn viết sổ sách.
“Thái tử tìm ta có việc gì?”
Triệu Huân cầm lên một cây bút, nghịch phá một lát rồi nói: “Ta muốn học xử lý chính vụ.”
“Thái tử muốn học thì tìm ba vị Thái phó, tới đây tìm ta làm gì?”
“Mấy vị Thái phó kia quá già rồi, không có gì thú vị, không bằng …. tỷ tỷ tự mình dạy ta.” Đôi mắt phượng của Triệu Huân mơ màng nhìn về ta.
Hắn được đà lấn tới, dựa sát vào người ta.
Ta không cần nhìn cũng biết Triệu Huân muốn làm gì, ta dùng cán bút ngăn lại đôi môi đang tiến lại gần.
“Ta đang bận, ra chỗ khác chơi.”
Ánh mắt Triệu Huân sâu thẳm, hôn lấy cán bút, “Ta có thể đợi.”
“Hôm nay ta bận đến khuya, ngươi có thể đi săn hoặc chơi túc cầu.”
“Ta đang nói về chúng ta, hôm nay ta muốn ở cùng nàng.” Triệu Huân lấy ra một cuốn sổ con nhìn.
Cũng làm khó hắn rồi, hắn cố gắng đọc được nửa canh giờ rồi dùng sổ con kê làm gối đầu, lăn ra ngủ.
Đợi đến khi xử lý xong chính sự đã mất một ngày.
Triệu Huân dựa vào ta ngủ cũng tròn một ngày.
Trời đã tối hẳn rồi, ta mệt mỏi buông bút lông xuống, “Ngươi mang tấu chương đã phê duyệt sang cho Hoàng Hậu đóng dấu.”
Lông mi dài của Triệu Huân động đậy, thình lình bật dậy, nhìn ta đầy ẩn ý.
Không khác gì sói đói nhìn con mồi.
Hắn choàng tay qua ôm eo, nhẹ nhàng hôn lấy ta, nâng niu từng chút một.
Ta ngã cả người vào cái ôm ấy, nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng hiếm khi có được.
Mãi cho tới khi hơi thở của hắn trở nên dồn dập, đôi tay thô bạo làm rơi trâm cài xuống đất.
Mái tóc dài đổ xuống, rơi rớt trên bờ vai ta và cánh tay của hắn.
Triệu Huân dời nụ hôn xuống cổ, gặm nhấm qua xương quai xanh.
“Ta đang mệt.” Ta thản nhiên nói.
Ta mệt đến mức con mắt không mở ra nổi, hôn ít thì được nhưng lâu quá rất tốn sức.
Triệu Huân thở dốc, bàn tay vẫn còn hơi nóng sau cơn nồng nhiệt, hắn giúp ta chỉnh lại vạt áo, khàn giọng nói: “Có tửu lâu mới mở ở phường Vũ Dương …”
“Điện hạ, ta muốn về nhà dùng bữa.”
“Cũng được, rượu nhà nàng uống khá ngon.”
Ta sững sờ: “Ngươi uống rượu nhà ta lúc nào?”
“Sáng dậy ta thấy trên kệ có vài vò rượu, ta tùy ý chọn một loại.”
Tên cướp cạn!
Đó là Nữ Nhi Hồng được ta cất giữ bao năm nay.
Ta trừng mắt nhìn hắn rồi lượm trâm vàng, chỉnh trang lại đầu tóc.
Vừa bước ra khỏi cung thì ta đụng phải một nam tử mặc áo trắng, tư thái thanh lịch, Triệu Hân.
“Hoài Vương Điện hạ.” Ta gật đầu hành lễ.
“Đã trễ thế này mà tỷ tỷ vẫn còn bận rộn trong Phượng Tảo Cung, thật vất vả, ta thấy tỷ hình như đã gầy hơn trước.” Triệu Hân cười nói rồi lấy ra một trục sách từ trong vạt áo trước ngực, “Ta tình cờ có được tranh chữ của Văn Định tiên sinh, ta nhớ tỷ rất thích các tác phẩm của ông ấy nên cố ý mang tới đây.”
“Vậy sao?” Ta ngạc nhiên nói, “Đưa đây ta xem thử.”
Nét bút phiêu dật, mạnh mẽ dứt khoát, khí khái tự nhiên.
“Văn Định ơi … Văn Định.” Ta cười lắc đầu, “Thiên hạ này chỉ có mười danh tác được người đời kính ngưỡng, vậy mà Văn Định lại có thể tạo ra tám danh tác trong đó.”
“Không biết vị Văn Định tiên sinh là cao nhân phương nào, kỳ tài ngút trời như vậy mà chưa hề lộ diện. Quả là một ẩn sĩ tài ba.”
Ta mỉm cười, đóng trục sách lại, “Cảm tạ Điện hạ đã bỏ đi thứ yêu thích.”
Triệu Hân tươi cười ấm áp dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, “Chẳng qua ta yêu ai thì yêu cả đường đi, không được tính là bỏ đi thứ yêu thích.”
“Hay cho câu yêu ai thì yêu cả đường đi.” Triệu Huân từ phía sau ta bước ra ngoài, trên tay còn cầm chiếc đèn lồng, cổ áo xốc xếch, dáng vẻ lười biếng mệt mỏi như vừa mới ân ái xong.
Khoé miệng còn treo thêm nụ cười khinh bỉ ghẹo người đánh.
“Nàng yêu cái gì vậy?”
Triệu Hân thong dong không hoảng loạn, chấp tay hành lễ, “Thái tử Điện hạ, những gì tỷ tỷ yêu thích đệ vẫn luôn nhớ kỹ và trân trọng điều đó, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Mở miệng ngậm miệng đều tỷ tỷ, đệ gọi có vẻ thân thiết nhỉ?”
Triệu Hân nở nụ cười bất đắc dĩ: “Nhị ca, tỷ ấy là biểu tỷ của huynh cũng là biểu tỷ của đệ. Đệ và tỷ tỷ cùng nhau lớn lên nên thân thiết là chuyện bình thường. Huynh có gì hiểu lầm hay sao?”
Vừa dứt câu ‘cùng nhau lớn lên’ là ánh mắt Triệu Huân trở nên âm trầm u ám.
Những ngón tay thô ráp của hắn lướt qua từng ngon tay ta rồi nắm chặt lại, đan xen lẫn nhau, “Nhớ cho kỹ, nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi nhưng sẽ là thê tử của ta.”
Triệu Hân chỉ mỉm cười lắng nghe không đáp lại, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía ta.
Nụ cười ấy, thật giống Lâm Hoài ca ca.