Vương Triều - Chap 8
Ta rút tay khỏi bàn tay Triệu Hoài, khẽ gật đầu với cả hai, “Nhị vị Điện hạ cứ chậm rãi tâm sự, cáo từ.”
“Tô Cảnh Ngôn!” Triệu Huân hét lên giận dữ đuổi theo kéo ta đứng lại.
“Có gì thì nói, ở đây lôi kéo còn ra thể thống gì.” Ta vung tay tát hắn một cái thật mạnh, “Ta còn chưa gả, ngươi cứ như vậy tuỳ tiện nắm tay ta sao?”
Triệu Huân cười lạnh: “Bây giờ lại giả bộ đứng đắn hả? Tối hôm qua và lúc nãy, ai là người đã vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của ta.”
Lời vừa thốt ra làm ta không biết phải nói gì.
Triệu Huân lạnh lùng nhìn những cung nhân đang ở xung quanh, làm bọn họ sợ hãi ào ào quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
“Tất cả lui xuống.”
Cung nhân nghe vậy như được đại xá, thi nhau chạy trối chết không dám quay đầu, chỉ để lại tiếng côn trùng đang kêu văng vẳng trong Ngự Hoa Viên.
“A Huân, ngươi là Thái tử, chẳng lẽ ngươi không biết suy nghĩ kĩ trước khi nói? Trước mặt nhiều người ăn nói thô tục ngạo mạn như vậy, người khác nghĩ ngươi là người như thế nào? Nghĩ ta như thế nào? Nên nhớ, chúng ta là Đế Hậu trong tương lai.”
Ta cố gắng kìm chế bản thân, nhưng vẫn không khỏi tức giận vì những điều lúc nãy đã xảy ra.
Triệu Huân lộ rõ sự bất mãn trên mặt.
Ta hít một hơi thật sâu cố gắng bình tâm lại, vuốt ve gò má còn đang ửng đỏ của hắn, “Ta mặc kệ việc ngươi náo loạn khi chúng ta ở nơi riêng tư, nhưng bên ngoài cần có bộ dáng của Thái tử một nước, ngoan, hành xử theo quy củ, đừng gây phiền toái cho tỷ tỷ nữa, có được không?”
Thái giám đứng bên ngoài cất giọng, “Bệ hạ triệu Thái tử vào cung dùng thiện.”
“Đi đi.” Ta thay hắn cài lại nút áo, chỉnh trang vạt áo cho tươm tất gọn gàng.
Triệu Huân gỡ tay ta ra, nắm lấy bàn tay rồi đặt một nụ hôn xuống cổ tay: “Chờ ta quay lại.”
Sau khi tiễn tên điên đó đi, ta quay lại cảnh cáo Thư Nhàn về sau không được để Triệu Huân bước vào Phượng Tảo Cung.
Gần đây bề bộn nhiều việc, ta không rảnh ứng phó hắn mãi được.
“Thái tử nhất quyết muốn vào, bọn nô tỳ không ngăn được.”
“Vậy tìm thêm vài Thái phó tới, giao thêm công khoá là được.” Ta tức giận đến mức đầu cũng đau theo, “Đã ba năm rồi vẫn chỉ biết càn quấy gây sự, học làm người cũng không xong.”
Vừa hồi phủ ta đã thấy đèn đuốc đều được thắp sáng, có tiếng nữ nhân khóc lóc vang dội.
“Có chuyện gì vậy?” Ta vội bước ra khỏi xe ngựa thì thấy nhị muội đang quấn áo choàng, ngồi khóc ở tiền viện.
Sắc mặt trắng bệch, khóc đến khàn giọng.
“Nhị tiểu thư hôm qua đi bái Nguyệt Lão, ở trong miếu … bị người chà đạp.”
Ta cau mày: “Đối phương là ai?”
“Vương tiểu Hầu gia.”
Vương Xuân Tài, người này thì ta biết khá rõ, một kẻ háo sắc không có đầu óc.
Một tên biến th/ái thích lăng nhục nữ nhân.
Nhưng hắn dù thế nào cũng không có khả năng dám động thủ với nhị muội.
“Đêm qua đi cùng nhị tiểu thư còn có Lâm di nương và tam tiểu thư.”
“To gan.” Ta giận dữ nói, “Ngươi đi mời Nhâm Thái y tới xem nhị tiểu thư, còn nữa, gọi tất cả nữ quyến tiến vào từ đường cho ta, đêm nay ai cũng không được ngủ.”
Phủ đệ Tô gia tại Đế đô có bốn phòng thúc bá.
Nữ quyến bảy mươi sáu người.
Đêm khuya, tất cả đều được gọi tới từ đường, không ai dám vắng mặt.
Ta ngồi ở vị trí gia chủ, bá mẫu và các tỷ muội ngồi xuống theo thứ tự của mình.
Lâm di nương ban đầu còn ương ngạnh không chịu nhận tội, sau khi bị dùng hình mới trung thực hơn.
Thì ra là do Giản gia Trưởng Công Chúa tới đây cầu hôn, chỉ đích danh nhị muội làm thê tử cho con trai mình.
Lâm di nương thấy nhị muội không cha không mẹ nên muốn giày vò muội ấy lấy đi sự trong sạch, thậm chí còn tung hô cho mọi người đều biết.
Giản gia tất nhiên không thể chọn nàng dâu thất tiết, khi đó tam muội có thể lợi dụng tự tiến cử gả thay.
“Đánh cho ta, đánh mạnh lên.” Ta đập mạnh chén trà xuống bàn, tay run lên vì tức giận.
Khi nhìn thấy nô bộc cầm cây gậy to bằng cánh tay, Lâm di nương mới thật sự sợ hãi, bà ta hét lên chói tai rồi nhào tới túm làn váy ta, “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, thiếp thân chỉ muốn tìm mối hôn sự tốt cho Cảnh Vận. Mặc dù Cảnh Vận chỉ là thứ xuất nhưng vẫn là muội muội ruột thịt của đại tiểu thư.”
“Ở đây có ai không phải là muội muội của ta?” Ta nổi giận nắm lấy cằm bà ta, “Lâm di nương, đừng quên thân phận của mình, bà do cha ta chuộc thân từ Câu Lan Viện, thân thể dơ bẩn bị hàng ngàn người cưỡi qua không có tư cách nói câu đó. Bà vậy mà dám đem Cảnh Mân lên giường Vương Xuân Tài, sao bà dám làm điều đó hả!!!”
Ta hung hăng ấn đầu Lâm di nương xuống đất: “Mang gia pháp hầu hạ bà ta cho tử tế.”
Tiếng khóc Cảnh Mân nhỏ dần, nàng trừng mắt nhìn Lâm di nương.
Tiếng kêu khóc của Lâm di nương vang vọng khắp từ đường, nghe thật thê thảm.
Máu tươi đã thấm ướt qua lớp váy cẩm tú của bà ta.
Cảnh Vận nhào tới muốn che chở cho nương của mình nhưng đã bị nô bọc nhanh tay giữ lại, nàng ta quỳ xuống khóc van xin: “ Đại tỷ, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh như vậy nương muội sẽ ch/ết mất.”
“Muội không cần quỳ. Nương ngươi không phải hại ta, việc này không liên quan gì tới ta.” Con mẹ nó, đã mệt mỏi còn gặp phải chuyện này.
Ta nhấp một ngụm trà rồi tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Cảnh Vận sững sờ trong thoáng chốc rồi bò tới trước mặt Cảnh Mân, “Nhị tỷ tỷ! Nhị tỷ tỷ! Mẹ muội sẽ ch/ết mất …”
Khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Mân vẫn dửng dưng, “Mẹ ngươi ch/ết liên quan gì đến ta? Lúc các người hạ thuốc tên súc sinh kia rồi dẫn vào phòng ta, có từng nghĩ qua ta sẽ ch/ết hay không hả?”
Bụp~ Bụp~
Tiếng gậy gỗ đập vào da thịt rất vang dội.
Hơi thở của Lâm di nương dần dần yếu đi.
Cảnh Vận gấp đến độ không biết phải làm gì, liên tục dập đầu với Cảnh Mân, “Nhị tỷ, nương muội sinh ra nơi phong trần, chữ to không biết, lễ nghi không hiểu, cầu nhị tỷ tha cho bà một mạng. Muội nguyện làm trâu làm ngựa bù đắp cho tỷ.”
Ánh mắt Cảnh Mân hơi buông lỏng, nàng nhìn về phía ta.
“Muội suy nghĩ cho kỹ.” Ta nhắc nhở nàng, “Nếu muội hô ngừng, mọi thù oán giữa muội và bà ta coi như thanh toán xong.”
Cảnh Mân dù sao cũng còn trẻ nên dễ mềm lòng, nàng chấp nhận buông tay, “Tỷ tỷ, như vậy đủ rồi.”
Nô bọc thu gậy lại.
Cảnh Vận thấy vậy nhào tới, nằm rạp lên người Lâm di nương khóc nấc lên.
“Cảnh Vận, hết thảy mọi chuyện này đều vì muội mà xảy ra.” Ta thản nhiên nói, “Trong vòng 10 năm muội đừng nghĩ tới việc gả đi.”
Lâm di nương kéo lê thân thể bầm dập gào lên, “Tô Cảnh Ngôn, sao ngươi dám nói như vậy. Ta có chết cũng phải liều mạng với ngươi.”
Có một số người, nếu ngươi đánh họ, chưa chắc họ sẽ tiếc mạng.
Nhưng nếu ngươi không cho nữ nhi của họ xuất giá, chắc chắn họ sẽ liều mạng cũng phải cắn ngươi một cái.
“Ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta!! Cảnh Vận không biết chuyện gì hết!! Tất cả mọi chuyện đều do ta làm.” Lâm di nương hộc máu mà nói.
“Tất nhiên muội ấy không biết rồi.”
Muội ấy là người như thế nào ta biết rõ, nếu không phải như vậy ta đã sớm lôi nàng ra đánh rồi.
“Tô Cảnh Ngôn, ngươi làm vậy là đem con ta đẩy vào hố lửa! Ngươi muốn con ta trở thành gái lỡ thì không gả được giống ngươi có đúng hay không?” Ánh mắt Lâm di nương oán độc, “Ngươi là con của Công chúa, ngươi không cần lo việc hôn sự, nhưng con ta chỉ là thứ xuất.”
“Câm miệng, tiểu thư Tô gia không phân đích thứ, tất cả đều là muội muội của Tô Cảnh Ngôn ta.” Ta ném chén trà lên mặt bàn.
“Nương, đừng nói nữa.” Cảnh Vận nghe không nổi nữa, nàng lấy kéo cắt ngang mái tóc ngay trước mặt ta.
“Cảnh Vận nguyện ý chú tâm đọc sách, trong vòng mười năm không bàn chuyện xuất giá.”
“Tốt lắm.” Ta gật đầu.
Tâm Lâm di nương như tro tàn, thương tâm mà khóc.
“Các người nghe cho rõ đây.” Ta nhìn một lượt các nữ quyến ở trong từ đường, “Tranh đoạt nam nhân với nhau thì được tích sự gì? Có bản lĩnh thì ra ngoài tranh quyền đoạt thế với nam nhân. Rảnh rỗi tính chuyện hôn sự chẳng bằng tìm việc khác mà làm.”
“Suy tính hôn sự của mình vì sao lại không đúng?” Bỗng có tiếng cười nũng nịu vang lên trong một góc từ đường.
Lục muội muội chải tóc song hoàn kế, nàng thong thả bước ra từ một góc tối.
“Thành thân, tiến vào gia tộc phú quý, nhà cao cửa rộng, làm đương gia chủ mẫu có cái gì sai? Chẳng lẽ ở hậu phương lại không có quyền thế hô phong hoán vũ?”
“Lá gan của muội rất lớn nha.” Ta híp mắt đánh giá lục muội muội.
Tuổi mười sáu trăng tròn, lớn lên trong trẻo như một đoá hoa sen.
“Giản gia bốn thế tam công*. Đích tôn là đích trưởng tử của Công chúa, về sau ắt hẳn đứng đầu gia tộc. Nếu tỷ muội chúng ta có người gả qua, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?”
**Bốn thế tam công: ám chỉ gia tộc lớn, có người nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều đình và nhiều thế hệ chung sống với nhau.
– Bốn thế: gia đình có trên ba thế hệ sống chung với nhau.
– Tam công: Ba chức quan lớn nhất triều đình gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
“Nếu cho muội quyền chưởng gia, muội sẽ làm được gì?”
Lục muội muội suy nghĩ một lát rồi nói: “Năm đó khi Đại trưởng Công Chúa gả vào Tô gia, trù tính chuyện làm ăn trong nhiều năm, đến thế hệ của tỷ dùng thân phận nữ tử ngồi lên vị trí gia chủ Tô gia…”
Ta nhắc nhở nàng: “Giản gia khác hoàn toàn Tô gia, thế gia trăm năm, gia phong nghiêm khắc, Giản gia Đại tiểu thư cho tới bây giờ chưa hề lộ mặt.”
Muội có thể làm được gì?