Vương Triều - Chap 9
Lục muội muội tiến sát lại gần ta, tươi cười ngọt ngào, “Vậy thì thế nào?”
“Mẫu thân của tỷ tỷ chẳng qua chỉ là Công Chúa.”
“Tỷ tỷ của ta, là Hoàng Hậu tương lai.”
“Tốt! Có chí khí.” Ta chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của muội ấy, “Người đâu, đem thiếp canh* của Lục muội mang qua Giản gia.”
*Thiếp canh: chứa thông tin tên tuổi của nhà gái, dùng để trao đổi thông tin cưới hỏi với nhà trai trước khi đặt lễ.
“Tô Cảnh Hàm chỉ là thứ xuất …” Tam bá mẫu nhắc nhở.
Ta nhướng mày, hùng hồn nói: “Có thể lấy được con gái Tô gia, bọn hắn còn dám chê bai lựa chọn hay sao? Giản công nếu có gì bất mãn, các người cứ nói lão đến gặp ta.”
Tiểu hồ ly xinh đẹp xảo trá hành lễ, chắp tay bái dài, “Đa tạ tỷ tỷ thành toàn.”
Ta cùng nàng chỉ là thoáng gặp nhau, ta giúp nàng lên trời cao, tranh giành ra sao thì tự nàng lo liệu.
Hy vọng ngày ta gặp Giản công, sẽ là lúc được tiếp đãi cháu gái ngoại của ta.
Lúc mọi người rời khỏi từ đường, mặt trăng đã treo lên cao.
Trong tiền viện truyền ra tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Ai đang gây sự ngoài cửa vậy?”
“… Bẩm đại tiểu thư, là Thái tử.”
Ta thở dài mệt mỏi.
Tại sao lại là hắn?
Ta cũng không thể loạn côn đuổi đánh hắn ra ngoài.
“Lão gia đã tiếp đãi Thái tử.”
Ta gật đầu: “Giúp ta tạ ơn phụ thân.”
Phụ thân mặc dù bất cần đời, không để ý việc trong phủ, nhưng những lúc cần thiết vẫn ra mặt được. Ông ta là trưởng bối, Triệu Huân gặp cũng phải gọi một tiếng dượng, sẽ không dám ở trước mặt ông nói lời bậy bạ.
Ta trở về viện, cho tỳ nữ lui xuống, “Xuất hiện đi.”
Tô Cảnh Mân khoác áo choàng, bước ra từ trong góc phòng.
“Cũng không phải chỗ xa lạ, muội không cần tránh mặt.”
Khuôn mặt Cảnh Mân vẫn tràn đầy nước mắt, “Tỷ tỷ, muội muốn báo thù.”
“Ừ, loại việc này giống như bị đánh trước mặt mọi người, bị làm nhục như vậy muội muốn trả thù cũng không sai. Mạnh mẽ vậy thì tốt. Chẳng qua muội đã có kế hoạch gì chưa?”
“Muội muốn hắn chết.” Cảnh Mân tức giận nói.
Ta lấy thanh kiếm gỗ trên kệ xuống ném cho nàng, đợi nàng bắt được kiếm lập tức tấn công.
Nhị muội không đỡ được một chiêu đã té trên mặt đất.
“Tiếp tục.”
Nàng đứng lên, cầm kiếm xông tới.
Ta linh hoạt tránh đòn, “Tiếp tục.”
Trong tộc có dạy võ công, nhị muội có học nhưng tay chân cứng ngắc, học không tới nơi tới chốn.
Cuối cùng nàng còn bị ta đánh rơi kiếm ba lần.
“Thấy kết quả chưa, muội còn muốn giết người không?”
Nàng rốt cục quyết tâm, ánh mắt hung ác, gầm thét xông tới ta.
Ta đỡ kiếm của nàng, nhìn ánh mắt đỏ bừng bừng mà hài lòng nở nụ cười, “Đã ra dáng báo thù rồi đó nhưng chỉ nhiêu đó chưa đủ giết được hắn.”
Ánh mắt nhị muội buồn bã, chút sức lực cuối cùng còn sót lại đã dồn vào chiêu kiếm lúc nãy, nàng quăng kiếm gục xuống đất, “Tại sao muội sinh ra lại là con gái … tại sao?”
“Ta cũng là phận nữ giới.” Ta đứng dưới ánh trăng sáng, chống kiếm xuống đất, “Hôn ước của ta cao quý hơn các muội rất nhiều. Từ nhỏ ta đã được chỉ hôn cho Thái tử, Đông cung cho dù đổi chủ, ta vẫn là Thái tử phi như trước.”
“Thế nhưng Lâm di nương chưa bao giờ dám nghĩ tới việc chà đạp sự trong sạch của ta, đẩy Cảnh Vận vào cung thay ta.”
“Bà ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc này.”
“Tương tự như vậy, Vương Xuân Tài chưa bao giờ dám động vào ta, thậm chí nghĩ tới cũng không dám.”
“Đứng trước mặt ta, chưa bao giờ hắn dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng.”
“Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu dám có nửa phần tà tâm, ta sẽ loạn côn đánh ch/ết.”
Bốn chữ ‘loạn côn đánh ch/ết’ tràn đầy máu tanh như vậy lại được ta nhẹ nhàng nói ra.
Nhị muội nghe vậy giống như bị phỏng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Tuy nhiên, mặc dù ta luyện kiếm pháp hơn muội vài năm, giao thủ với nam nhân chưa chắc nắm phần thắng, những thứ ta dựa vào không phải võ công mà là quyền thế.”
“Tỷ tỷ có người để dựa vào. Muội không cha không mẹ, chỉ là đứa con gái tầm thường được nuôi dưỡng nơi khuê phòng.” Cảnh Mân buồn bã, cất giọng vô lực.
“Mùa thu năm nay sẽ tổ chức thi Hương.” Trong đôi mắt đang mở to nhìn ta, trên đó là hình bóng ta đang đứng lười biếng dưới ánh trăng sáng. “Nếu muội đạt thứ hạng thứ ba trở lên, ta sẽ cho muội quyền thế mà muội muốn.
“Nữ nhân có thể tham gia thi khoa cử hay sao?”
“Trước đây thì không.” Ta đưa bàn tay về phía muội ấy, “Chỉ cần có ta ở đây, muội có thể làm được.”
“Đa tạ tỷ tỷ thương cảm muội …” Cảnh Mân áp tay ta vào mặt nàng rồi rơi nước mắt.
Sau lưng bỗng truyền đến âm thanh như có vật gì rơi xuống đất, là Triệu Huân vừa mới nhảy xuống từ đầu tường.
Hai mắt ta tối sầm.
Thân là Thái tử, vậy mà dám trèo tường.
“Cha nàng lôi kéo ta uống rượu, ta chuốc say ông ấy rồi chạy tới đây.” Cả người Triệu Huân ửng đỏ, nồng nặc mùi rượu . “Nàng đang đợi ta hay sao?”
“Mời Thái tử trở về.” Ta ôm nhị muội đứng lên, nàng đã ngất xỉu vì chịu quá nhiều kích động ngày hôm nay, “Đêm nay ta phải chăm sóc muội muội.”
“Muội muội nàng chẳng lẽ quan trọng hơn ta.” Triệu Huân bất mãn nói.
Sắc mặt ta lạnh xuống.
“Vì điều gì dám cho rằng ta đợi ngươi? Leo lên giường ta ngủ một đêm thì ngươi nghĩ mình có thể đứng đây giương oai phách lối hay sao? Cái kia chỉ là một hồi vui vẻ mà thôi, Thái tử chưa đủ trình độ trở thành nam sủng của ta.”
Ta ôm ngang Cảnh Mân đã ngất, bước qua mặt hắn trở về khuê phòng.
Triệu Huân tức giận đạp hư hết hoa cỏ trong sân của ta mới chịu rời đi.
Triệu Huân là người tâm cao khí ngạo, hắn đã phớt lờ ta kể từ đêm hôm đó.
Cuối cùng ta cũng được yên tĩnh.